Đương nhiên là Thịnh Văn Ngôn ngoài nhảy disco thật , bởi vì sáng hôm cô còn hai buổi họp quan trọng.
Ngày tiếp theo, mặc dù bận việc nhưng cô vẫn nhớ Thẩm Tại ăn trưa cùng . tới mười một giờ, khi buổi họp thứ hai kết thúc, cô trở phòng việc thì phát hiện Thẩm Tại gửi tin nhắn, bảo rằng buổi trưa đột nhiên việc gấp, ăn cơm với cô .
Cửa phòng việc gõ vang, Lâm Khải : “Sếp nhỏ, trưa nay chị ăn gì ạ?”
Thịnh Văn Ngôn cau mày, thấy Lâm Khải chuyện, cô chỉ thẳng tay ném điện thoại lên bàn việc.
Cẩu tặc, hôm qua còn trưa nay ăn cơm với cô, kết quả cô còn bận thì bảo bản việc .
Làm ơn ! Chính miệng bảo đó thôi! Bây giờ tới, theo đuổi tùy tiện thế !
Lâm Khải thấy sắc mặt Thịnh Văn Ngôn , nhỏ giọng hỏi một câu: “Sếp nhỏ, xảy chuyện gì ạ?”
Thịnh Văn Ngôn: “Không gì cả!”
“Ờm… Vậy, trưa nay sếp ăn gì ạ?”
“Gì cũng .”
Lâm Khải: “Cơm thịt bò xào ạ, em gọi thêm ít món mà chị thích ăn.”
Thịnh Văn Ngôn xua xua tay, thuận miệng : “Được, cảm ơn .”
“Vâng.”
Lâm Khải ngoài, Thịnh Văn Ngôn khó chịu chằm chằm chiếc điện thoại thảm thê cô bỏ bàn. Sau một lúc, cô nhịn , lấy tin nhắn xem nữa…
Sau đó cô trả lời bằng một cái icon mặt : Trùng hợp thế, cũng rảnh ~
Ở bên , Thẩm Tại nhận tin nhắn ngay lúc bước nhà họ Thẩm. Trưa nay chạy xe đến Khải Thịnh, nhưng trong nhà gọi tới Triệu Thuận Từ đột nhiên thấy khỏe. Anh vội vã đầu xe chạy về nhà.
“Chú, chú về …” Thẩm Vân Nghê ngoài cửa, thấy Thẩm Tại thì tránh né. Thẩm Tại ừ một tiếng, cất điện thoại, hỏi: “Bà nội thấy ? Bác sĩ tới , thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-143.html.]
Thẩm Vân Nghê ậm ừ: “Hay là chú xem thử .”
Thẩm Tại sốt ruột nên nhanh chóng phòng khách, nhưng ngờ thấy Triệu Thuận Từ nghiêm túc ghế sa lon . Không chỉ bà mà còn ba , Thẩm Đức Huy, tư Thẩm Hàm.
Thẩm Tại nhíu nhẹ chân mày, hỏi: “Mẹ, khỏe ở ạ?”
Triệu Thuận Từ cầm hộp khăn giấy lên ném tới: “Chỗ nào cũng khỏe! Tất cả là tại đứa con nghịch tử là đấy!”
Thẩm Tại liếc hộp khăn giấy đất, Thẩm Hàm, chỉ thấy trưng biểu cảm”tự cầu nhiều phúc”, đó hóng hớt cuộc vui.
Thẩm Tại: “…”
“Thẩm Tại, con đây .” Khuôn mặt Thẩm Đức Huy âm trầm, ông lên tiếng.
Thẩm Tại xuống, “Chuyện gì thế ạ?”
“Còn chuyện gì nữa chứ? Có vẻ bình tĩnh quá nhỉ, từ nhỏ đến lớn cứ luôn phản nghịch với cái gia đình thế hả!” Triệu Thuận Từ giáng một bàn tay xuống vai Thẩm Tại, “Mười bảy, mười tám tuổi cứ chống đối gia đình, vất vả lắm mới thấy nên , cuối cùng chuyện giống . Anh đó, , tối hôm qua rốt cuộc gói sủi cảo cho ai ăn?”
Thẩm Tại Thẩm Hàm một cái, ngay chuyện gì xảy . Cái mách với bà . Thế là Thẩm Tại cũng giấu diếm nữa, : “Thịnh Văn Ngôn ạ.”
Triệu Thuận Từ thiếu nữa thở . Thẩm Đức Huy vỗ lưng vợ, hỏi bà: “Cái cô gái mà đến nhà chơi đó hả?”
“Còn ai tên Thịnh Văn Ngôn nữa ạ?” Thẩm Tại hỏi ngược .
Thẩm Đức Huy nhíu chân mày: “Cô bé là thư ký của con mà? Người nhà họ Thịnh nhờ con dạy bảo nó? Sao, con …”
“Con dạy đó.” Thẩm Tại , “Học hỏi cũng khá lắm, bây giờ cô đang phát huy ở Khải Thịnh.”
“Phốc ——” Thẩm Hàm nhịn , nhưng huống đang nghiêm túc, nín nhịn.
Triệu Thuận Từ đè huyệt Thái dương: “Ông trời ạ, đang tự cao tự đại đấy ? Hả? Bộ điểm chính là chuyện chỉ bảo đấy hả? Quan trọng là gói sủi cảo cho Văn Ngôn ăn! Đoán cả buổi, cuối cùng cướp bạn gái của Thụ Diệc là thằng ôn con đây! Anh còn là con hả!”
Thẩm Tại dựa lưng ghế salon, hiển nhiên thật sự bình thường: “Cô là bạn gái của ai cả. Cô là của con.”