Triệu Cảnh Hàng: “…”
Thịnh Văn Ngôn phì mím môi ngăn tiếng cưới, nếu sợ Thẩm Tại phát hiện thì cô nhạo ngay mặt Triệu Cảnh Hàng .
“Fuck fuck fuck! Văn Ngôn, hình như Chu Tư Mạc đang chuyện với chú Thẩm Tại thật kìa?”
Thịnh Văn Ngôn lập tức dời mắt, quả nhiên xa chỗ đó, mặc dù cách một nhưng Chu Tư Mạc vẫn nghiêng về phía , mà Thẩm Tại cũng cô , đúng là hai đang trò chuyện.
Thịnh Văn Ngôn bắt đầu bốc hỏa, cô nóng lòng bò về phía đó để lắng xem hai đó đang gì lắm .
“Ở đây rõ lắm, tao nhích gần chút.”
Thịnh Văn Ngôn xong cũng để ý Lâu Ngưng, tự lên, lén lút chạy đến chỗ khúc quanh mà cách bọn Thẩm Tại xa.
Âm nhạc lởn vởn xung quanh, tiếng ồn ào, cô ở đây mà vẫn thấy gì. Thịnh Văn Ngôn thở hồng hộc lấy điện thoại , chuẩn nhắn tin cho . bắt đầu nhắn cái gì thì bả vai ai đó vỗ .
“Văn Ngôn?! là cô .” Không từ khi nào mà Dương Khiêm Hòa phía cô, vui vẻ , “ Thẩm Tại cô công tác, về hả?”
Dương Khiêm Hòa kéo cô qua chỗ bọn họ đang : “Lại đây đây, , gì!”
“, ——” cái khúc quanh đó gần với chỗ mà bọn họ , Thịnh Văn Ngôn kịp từ chối thì lộ mặt.
Dương Khiêm Hòa lớn tiếng gọi khiến , cũng bao gồm cả Thẩm Tại. Giây phút thấy cô xuất hiện ở đây, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Thịnh Văn Ngôn mắt tư thế đang chuyện của Chu Tư Mạc, khoang mũi chua xót, một hồi đầu ngoài.
Dương Khiêm Hòa sửng sốt: “Văn Ngôn? Ê ê ê —— Văn Ngôn cô !”
Thịnh Văn Ngôn cảm thấy cả đều đang bừng cháy, mà cảm giác tủi như củi khô, ngừng rơi trong đống lửa. Thế là đống lửa bập bùng cháy to hơn mạnh hơn….
Cô nổi giận đùng đùng bãi đậu xe, nhưng chạy xuống lầu thì cánh tay đuổi theo phía kéo .
“Em về lúc nào thế?”
Thẩm Tại giữ tay cô, cúi đầu . Thịnh Văn Ngôn trợn mắt , hung hăng giật tay : “Cần quan tâm chắc, bỏ .”
“Thịnh Văn Ngôn!”
Thịnh Văn Ngôn giật tay nên chẳng thà tại đó luôn, “Sếp Thẩm thật, kỹ năng lừa là một luôn. Vậy mà còn bảo với là đang ở nhà, thế ai đây, phân ?”
Cô xong thì liếc cánh tay , tay của Thẩm Tại quấn băng vải, gì xảy cả.
“Tay thương?”
Nói tới đây, khuôn mặt Thẩm Tại mất tự nhiên: “Hôm nay vốn là định , lúc em nhắn tin đang ở nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-151.html.]
Thịnh Văn Ngôn thở phì phò trợn mắt : “ cuối cùng vẫn ở đây đấy thôi.”
“Dương Khiêm Hòa hôm nay là sinh nhật , cứ gọi thúc giục . Còn về việc tại em là vì…” Thẩm Tại nhíu mày, giải thích, “Anh là thương trong suy nghĩ của em, đổi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Thẩm Tại! Anh vẫn cứ giả vờ mặt đúng ?”
“Là tranh thủ sự thương cảm.”
“……”
Thẩm Tại thấy cô gái nhỏ đang nổi cơn tức giận, cảm thấy chuyện sai lầm: “Xin em nhiều lắm, nên dối việc thương.”
Thịnh Văn Ngôn thừa lúc đang giải thích mà giật tay . Thật cô quan tâm là thương , tay gì cô còn thấy vui vẻ. Chuyện cô để ý là, và Chu Tư Mạc đang ở cạnh !
“Ai mà đang thật dối. Anh giấu diếm chỉ là bởi vì tay vẫn bình thường thôi ? Cũng chắc , thật là gặp Chu Tư Mạc…”
Thẩm Tại sửng sốt hai giây: “Không .”
“ chuyện vui vẻ với lắm mà! Có thích cô , bây giờ hai đang ý với đúng ?” Thịnh Văn Ngôn , “Anh với là ở nhà nghỉ ngơi, kết quả là ngoài gặp Chu Tư Mạc. Sao còn thích ? Anh, bắt cá hai tay —— ”
Xoạt ——
Tiếng vải vóc va chạm, Thịnh Văn Ngôn đột nhiên buộc sà lồng n.g.ự.c của ai đó. Cô ngẩn ngơ, lập tức bắt đầu giãy giụa. Thẩm Tại ôm chặt lấy cô, khẽ thở dài một : “Anh bắt cá hai tay, bao giờ chuyện đó.”
Thịnh Văn Ngôn nắm quần áo , “Sao …”
Thẩm Tại: “Cô cũng quen Dương Khiêm Hòa. Lúc tới đây, biêt cô cũng sẽ tới, cố tình gặp ai cả. Còn về việc chuyện vui vẻ… Không Chu Tư Mạc ai mà đang theo đuổi em, cô hỏi thì thừa nhận thôi. Hơn nữa ai bảo em là từng thích cô , gì chuyện đó? Anh thích em, em ?”
Cái ôm ấm áp mát lạnh, mang theo mùi vị quen thuộc. Đây lẽ là đầu tiên cũng là duy nhất mà Thẩm Tại giải thích nhiều .
Cơn giận bốc lên não, Thịnh Văn Ngôn thấy cái gì thì cho là cái đó, bây giờ cô giải thích, bình tĩnh thì cũng cảm thấy ở đó nhiều , cũng giống hẹn hò lắm. lúc cô tìm thấy bậc thang để bước xuống: “Ai thật …”
“Anh sẽ dẫn em đó và hết những gì như với em.” Thẩm Tại nhíu mày, “Khi nãy gì bọn họ đều sẽ chứng kiến hết.”
“… Không cần.”
Khuôn mặt cô vẻ xoa dịu. Thẩm Tại thở phào nhẹ nhõm, ôm con gái lòng : “Em về ?”
“ chỉ quyết định về thôi.”
Thẩm Tại ừ một tiếng : “Chờ em lâu lắm đấy.”
“… Chờ gì.”
“Chờ em, để gặp mặt hỏi em một câu.” Thẩm Tại rũ mắt cô, , “Em thể ở bên cạnh ?”