Chỉ đợi thôi , cô cũng đang đợi mà.
Một tuần công tác, trong đầu Thịnh Văn Ngôn luôn nghĩ là khi về, khi nào Thẩm Tại mới thổ lộ… Ai ngờ về hiểu lầm .
Lúc , cuối cùng khi những lời tâm niệm, luôn thốt từ miệng , cơn giận còn sót kịp tiêu tan thì cơn ngọt bao quanh, va não kêu ong ong.
Sau cơn ngây ngốc là cảm giác vui sướng, hớn hở lên ngôi, khỏa lấp hết cảm xúc. Tức giận, hiểu lầm, ghen tị còn nữa. Chỉ còn đàn ông mắt, chỉ còn câu mà cô đợi từ lâu.
“Sao em trả lời?” Thẩm Tại buông cô , vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng tràn đầy thấp thỏm.
Thật trong chuyện tình cảm với Thịnh Văn Ngôn, bao giờ cảm thấy tự tin. Chỉ là cá nhân giờ quen với sự bình tĩnh, cách chuyện việc đều khiến khác nghĩ rằng dễ dàng đạt kết quả .
Thịnh Văn Ngôn: “… Anh thật sự em bạn gái ?”
“Thật.”
“Anh thích em lắm hả?”
“Ừ, thích.”
Cánh mũi Thịnh Văn Ngôn cảm thấy cay, “Vậy sẽ mãi mãi sát cánh bên cạnh em, luôn tin tưởng em chứ?”
“Anh vẫn luôn tin tưởng em.”
Thịnh Văn Ngôn kéo vạt áo , lòng hồi hộp nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm, cố định đàn ông: “Vậy bảo đảm rằng sẽ như , cứ tùy tiện mặc kệ em ?”
Thẩm Tại dừng , “Không là mặc kệ em, chỉ là em chuyện mà em thôi.”
“Bây giờ còn phân biệt trái với em nữa hả?” Thịnh Văn Ngôn rõ mục đích của khi quyết định, cô hiểu cả nhưng chỉ là trong lòng cô vẫn còn thấy sợ, sợ cảm giác đẩy xa.
“Ừm, như nữa.” Thẩm Tại mềm giọng, “Tại cách của sai, khi đó nên giải thích rõ ràng với em. Sau , sẽ chuyện như nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-152.html.]
“Anh chắc chắn chứ?”
Nhìn Thịnh Văn Ngôn thì vẻ tùy tiện, nhưng bởi vì chịu ảnh hưởng từ gia đình khi còn bé, cô là một cực kỳ thiếu cảm giác an .
Thẩm Tại bộ dạng nóng lòng khác cam kết của cô, trái tim như bóp chặt, cảm giác áy náy đột nhiên ùn ùn kéo tới.
Thẩm Tại hiểu thấu tính cách của cô thế nào, nhưng ban đầu, dùng cách mà nghĩ là trực tiếp nhất, cũng là cách mà Thịnh Văn Ngôn ghét nhất để đẩy cô xa.
Khi đó Thẩm Tại cảm thấy rằng đúng, thế chỉ để cô trưởng thành thôi, nhưng quên mất chính cách cũng sẽ sự tín nhiệm của cô đối với tan vỡ.
“Chắc chắn mà.” Thẩm Tại than nhẹ, “Anh xin .”
Con ngươi Thịnh Văn Ngôn lóe lên tia sáng, cô rũ mắt, buồn buồn : “Em thích cảm giác đẩy xa .”
“Anh .” Thẩm Tại thấy khó chịu trong lòng, “Anh sẽ bỏ mặc em , bảo đảm.”
Thịnh Văn Ngôn cảm thấy là một đứa trẻ bỏ rơi. Người lớn vứt bỏ cô, ánh mắt của bọn họ chỉ chăm chú một đứa trẻ khác.
Cô cam lòng nên cố gắng hết sức thiện bản , cùng lúc đó, cô cũng cố gắng ngơ , giải thoát khỏi vòng luẩn quẩn của sự tủi , thứ tồn tại trong lòng cô từ khi còn là một đứa trẻ. Bây giờ cũng coi như là cô . Tuy nhiên, cảm giác nào khắc sâu trong đáy lòng thì vẫn lúc sẽ ảnh hưởng đến cô.
Thẩm Tại thấy cô im lặng lên tiếng, tự đặt bản của vị trí của cô mà suy nghĩ, đúng là độ tín nhiệm của bản bao nhiêu.
Anh nhịn cơn chua xót trong ngực, nhàn nhạt : “Không , em khoan trả lời câu hỏi của cũng . Công việc dự án gì cũng cần thời kỳ khảo sát mà, em cứ quyết định thời gian khảo nghiệm .”
Thịnh Văn Ngôn ngẩn , ngước mắt .
“Thẩm Tại? Sao thế, tự nhiên chạy đây gì?” Tiếng bước chân vang lên qua những bậc cầu thang, Dương Khiêm Hòa chờ mãi thấy Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn nên với hai bạn xuống tìm.
Dương Khiêm Hòa quan sát bầu khí giữa hai , dừng : “À là thế , bánh kem tới . thấy hai cũng tới, chờ thì … sắp thổi nến .”
Thẩm Tại liếc cầu thang, với cô: “Em cứ từ từ suy nghĩ, hẵng . Bây giờ ăn bánh ngọt nhé? Anh đặt bánh ở Nam Tước, em sẽ thích ăn đó.”
Anh thì thầm, dùng tông giọng mà Dương Khiêm Hòa thấy để với cô, “Còn chuyện của Chu Tư Mạc nữa, em tin thì bây giờ thể hỏi thử.”