Thẩm Tại dời mắt: “Ừ, em lên xe .”
——
Bởi vì là ngày cuối tuần nên rạp chiếu phim đông , tất cả ghế chờ ngoài sảnh đều đầy đang , chỗ nào trống. Thế là Thịnh Văn Ngôn tìm chỗ nữa, chỉ kéo Thẩm Tại mua đồ ăn.
“Em ăn bắp rang, thêm cả nước trái cây nữa, em uống coca . Thẩm Tại, uống gì?”
Hai ở đó cứ như là phong cảnh để ngắm, ít ghé mắt cặp đôi tuấn nam mỹ nữ. Thịnh Văn Ngôn chỉ tập trung đồ ăn, thèm quan tâm đến ánh mắt của khác.
Thẩm Tại thấy nóng ruột, vì khác . Nguyên nhân là bởi vì khi bất cứ đàn ông nào ngang qua, trăm phần trăm họ đều sẽ đầu , liếc mắt cẳng chân của nào đó.
Thẩm Tại quản lý trang phục của cô gái nhỏ lắm, sợ cô vui. lúc kìm chế nổi, chỉ kéo cho bộ váy dài thêm.
“Sao tự dưng ngây ? Em đang hỏi uống gì đó. ” Thịnh Văn Ngôn vỗ vỗ Thẩm Tại.
Anh nhịn , : “Em mặc váy dài .”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Váy ngắn lắm ?”
Thẩm Tại cô: “Chỉ là bớt mặc váy ngắn thôi.”
Thịnh Văn Ngôn kịp phản ứng, cô nở nụ sâu xa, chân duỗi phía : “Em mặc cho mà, thích chân dài hả?”
Thẩm Tại cau mày, đưa tay vỗ xuống chân cô: “Đứng cho ngay ngắn nào.”
“Ờm ~” Thịnh Văn Ngôn dùng ngón tay gõ gõ nhẹ vai , nhỏ giọng , “ mà đúng ?”
“Anh mua gì ạ?”
lúc đến lượt của hai , Thẩm Tại trả lời câu hỏi của cô, bước lên trả lời nhân viên.
Thịnh Văn Ngôn phía bóng lưng thẳng tắp của . Cô cố ý mặc chiếc váy đó, đầu tiên hẹn hò mà, để thưởng thức xem chân cô dài ko chứ.
——
Mặc dù đông nhưng Thẩm Tại vẫn mua vé ghế đôi, cách khá xa , chỗ cũng rộng. Thịnh Văn Ngôn bưng hộp bắp rang xuống.
“Anh ăn ?”
Thẩm Tại miếng bắp đưa tới bên mép, định bảo ăn nhưng nhớ lúc ở phố ăn vặt, khi đó chịu ăn gì cô mất vui. Thế là Thẩm Tại há miệng ăn miếng bắp. thật, cạnh bên nở một nụ thỏa mãn.
Thẩm Tại : “Lát nữa còn ăn cơm nữa đấy, em ăn ít thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-159.html.]
“Ừ ~ ”
Thịnh Văn Ngôn lời bỏ hộp bắp qua một bên, đó đưa tay , giật giật ngón tay mặt . Thẩm Tại hiểu ý, đưa tay cầm tay cô. Lòng bàn tay cô nhỏ xíu ấm áp, dễ dàng phủ lấy.
Khóe môi khẽ cong lên, suy nghĩ, lúc Dương Khiêm Hòa cũng đúng, xem phim cũng tệ lắm.
Mấy phút , phim bắt đầu chiếu. Bộ phim điện ảnh mới đặc sắc, nên hai xem chăm chú. đó Thịnh Văn Ngôn từ từ mất hồn.
Cô nhịn mà qua Thẩm Tại, trong gian mờ tối, cô thể thấy đường cong khuôn mặt và ánh sáng phản chiếu qua đôi mắt, u ám rõ, đến mức khiến tâm viên ý mã*.
* tâm viên ý mã: Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ thường dùng để ví dụ cho vọng tâm của luôn luôn biến động bất định.
Mấy cặp đôi đầu tiên rạp chiếu phim chắc là chỉ để xem phim thôi nhỉ?
Nghĩ như , Thịnh Văn Ngôn len lén nhích qua bên cạnh , ghế đôi cách, hai dễ dàng sáp gần . Thế là cô nhích nhích, cho đến khi chân của cả hai sát .
Thẩm Tại cảm giác gì đó khác lạ nên cúi đầu liếc , ánh mắt phát hiện thấy giữa cả hai còn cách.
Da thịt xuyên thấu qua một tầng vải, truyền nhiệt độ, màu sắc óng ánh như hạt trân châu, cào ngứa trái tim của duy nhất thấy cảnh tượng . Ngón tay khẽ cử động, Thẩm Tại nghiêng đầu cô. Ánh mắt cô gái nhỏ lấp lánh, , ngoắc ngoắc ngón tay.
Anh nghiêng , tưởng là cô gì đó. một giây , cô gái sáp , nhanh chóng đặt một nụ hôn lên mặt . Thẩm Tại khựng , tròng mắt sâu thẳm. Thịnh Văn Ngôn kề tai , nhỏ giọng hỏi: “Phim ?”
Trong gian ai trông thấy, làn ấm nóng chui qua màn nhĩ của Thẩm Tại, giống như đánh lén, bất ngờ xông trong từng tế bào máu.
Cô đang cố ý.
Thẩm Tại tỉnh bơ trả lời: “Em xem hả?
“Có chứ.” Thịnh Văn Ngôn móc tay , nhỏ nhẹ thủ thỉ trong bóng tối, “ hơn, lấy so sánh thì em xem phim nữa.”
Chiêu trò đùa bỡn lộ liễu, nhưng thần kỳ, chỉ khiến thấy đáng yêu.
Thẩm Tại bóp nhẹ khuôn mặt cô, nhỏ giọng : “Không xem thì ngoài nhé?”
“Đã tới đây chứ?” Thịnh Văn Ngôn Thẩn Tại bảo thì lập tức ôm lấy , “Hay là chúng xem hết ?”
Đang vờn thì bỏ là bỏ.
Thẩm Tại khẽ hít một : “Em đó, thật là…”
“Em cơ?”
“Thích gây chuyện.”