“Đây đây, nhà mặt em bé .” Đôi mắt lớp khẩu trang của y tá cong lên, “Là em bé gái.”
Hai cụ ông cụ bà khựng : “Là, là con gái?”
Y tá: “ , là con gái.”
Thịnh Thiên Hòa vội vàng : “Vợ thế nào ?”
“Thai phụ khỏe, cả, chúng sẽ chuyển bà về phòng bệnh.”
Thịnh Thiên Hòa thở một : “Cảm ơn cô cảm ơn bác sĩ.”
“Vâng, em bé .”
Con nít mới sinh đứa nào cũng , nhưng Thịnh Văn Ngôn thấy đáng yêu khó hiểu, lẽ… do đây là m.á.u mủ. Thịnh Thiên Hòa cũng vui mừng, chuyện xong hết thì ông về phòng bệnh, cứ túc trực bên giường đứa nhỏ, híp mắt hồi lâu.
“Chúc mừng .” Thẩm Tại .
Lúc nãy Thịnh Thiên Hòa kích động nên để ý thấy Thẩm Tại, lúc yên lòng , thấy ở đây thì bất ngờ.
“Thẩm Tại, ở đây?”
“ nên tới thăm.”
Thịnh Thiên Hòa hào hứng: “Cảm ơn ha.”
Thẩm Tại nhạt: “Đứa bé tên gì?”
Lúc Tôn Phái Bình tự đặt tên cho cháu nên Thịnh Thiên Hòa nghĩ tên. Lúc Thẩm Tại hỏi , ông lập tức đầu hai ông bà đang ghế sa lon.
Vẻ mặt Tôn Phái Bình tối : “Con gì… Mẹ đặt tên .”
Thịnh Thiên Hòa: “Mẹ bảo chọn tên mà, nghĩ hả?”
Tôn Phái Bình: “Mẹ chỉ nghĩ tên con trai thôi.”
“…”
Tôn Phái Bình thấy khuôn mặt con trai lạnh hẳn , cũng chuyện khó lúc , thế là bảo: “Vậy con tự đặt tên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-164.html.]
“Ừm.”
Tôn Phái Bình thở dài, tự an ủi : “Không , con gái cũng , còn đứa nữa mà.”
“Mẹ!” Điền Kiều còn nghỉ ngơi bên trong, Thịnh Thiên Hòa nhỏ giọng , cho Điền Kiều , “Sau đừng nữa, con bàn với cô , tụi con còn nhỏ, chỉ sinh một đứa thôi.”
Tôn Phái Bình chợt lên: “Vậy !”
“Sao ? Mẹ cũng thấy đó, sức khỏe của Kiều Kiều mấy, sinh một đứa khổ lắm , con thể để cô chịu khổ thêm nữa chứ.”
“Không con trai, con nhà họ Thịnh nối nghiệp ?!”
“Con trai con trai, bà thể đừng phiền nữa ?” Thịnh Văn Ngôn cũng cảnh sẽ diễn , khuôn mặt hết sức bình tĩnh, chỉ lạnh lùng , “Không con trai thì nhà họ Thịnh sẽ tuyệt nòi ? Con , đứa bé cũng ?”
“Hai đứa là con gái!”
“Bà nội, bà cũng là phụ nữ mà. Sao thế, phụ nữ thì là con chắc? Vậy bà là cái gì?”
Tôn Phái Bình giận tím mặt: “Thịnh Văn Ngôn, cô cái gì?!”
“Cháu chỉ hỏi dựa suy nghĩ của bà thôi, cháu ý gì khác cả.” Thịnh Văn Ngôn xòe tay, , “Thế kỷ 21 , bà đừng sống theo thời đại cũ nữa. Nhà họ Thịnh nối nghiệp, Khải Thịnh sẽ phát triển. Bà đừng lo lắng cho việc đó nữa.”
Tôn Phái Bình cắn răng : “Có nối nghiệp? Cô, cô cũng sẽ lấy chồng thôi, cô cảm thấy rằng cô lấy chồng thì còn thể quản lý Khải Thịnh chắc? Sau nhà chồng của cô đặt cô ở , cô sẽ bên đó trói buộc cô hiểu ?”
“Sẽ ai trói buộc cô , cũng ai yêu cầu cô gì cả.” Thẩm Tại, luôn yên lặng nãy giờ bỗng dưng lên tiếng.
Mọi đó ngờ Thẩm Tại sẽ xen chuyện , tất cả đều về phía .
Tôn Phái Bình: “Cậu Thẩm, ý là ?”
Thẩm Tại nhàn nhạt : “Ý là, Thịnh Văn Ngôn năng lực tiếp quản Khải Thịnh, nên dốc lực ủng hộ cô chứ bàn , cản đường. Hơn nữa dù thế nào, cô sẽ kìm hãm, cô thể bất kỳ chuyện gì mà cô .”
Tôn Phái Bình: “… Cậu chỉ thôi chứ nghĩa lý gì?”
“Lời của ý nghĩa.” Thẩm Tại kéo Thịnh Văn Ngôn đến bên cạnh , tư thế bảo vệ: “Cô là bạn gái , bà nhắc đến nhà chồng… Có nghĩa cũng là , nên rõ lập trường của .”
Tôn Phái Bình và chồng , thần sắc chấn động. Thịnh Thiên Hòa ngây , cái gì? Bạn gái??
“Còn việc liệu nối nghiệp …” Thẩm Tại suy nghĩ một chút, , “Con của chúng thể lấy họ Thịnh. Chỉ cần cô thấy vui là .”