Mặt Thẩm Vân Nghê đỏ lên, đẩy tay cô : “Này… Cô coi là con nít .”
“Cô là con nít trong mắt đó.” Thịnh Văn Ngôn hì hì, nhích thì thầm tai cô , “Thím là thím của cháu đấy ~ ”
Thẩm Vân Nghê: “… …”
Lúc hai chuyện, Thẩm Tại vẫn lên tiếng. Mặc dù bình thường ít , nhưng cả tối hôm nay đều bao phủ trong một tầng áp suất thấp. Thẩm Vân Nghê kéo kéo Thịnh Văn Ngôn, nhỏ giọng : “Chắc là là chú giận … Cô cứ thím út của , thì cô giúp đó.”
Thịnh Văn Ngôn xưng hô “thím út” cho nhẹ bỗng, lập tức đưa tay dấu OK: “Chắc chắn lúc về sẽ giúp cô.”
Thẩm Vân Nghê gật đầu liên tục.
Ba lên xe, Thẩm Tại lái xe thẳng về nhà họ Thẩm, đưa Thẩm Vân Nghê về.
Hai ông bà tối nay chuyện gì, thấy bọn họ về nhà thì vui. Triệu Thuận Từ còn kiên quyết bảo Thịnh Văn Ngôn ở qua đêm.
là trễ , lái xe bôn ba về nhà thì cũng phiền phức, thế là Thịnh Văn Ngôn đồng ý ở . vì cô và Thẩm Tại kết hôn nên Triệu Thuận Từ vẫn chuẩn một phòng dành cho khách để Thịnh Văn Ngôn ở.
Thẩm Tại lo lắng cho vết thương của cô, dẫn cô tới phòng cho khách để dì giúp việc cầm hộp thuốc y tế tới.
“Em xuống .” Thẩm Tại mở hộp thuốc, .
Thịnh Văn Ngôn: “Vết thương nhỏ xíu , từ từ là nó hết.”
Thẩm Tại cô: “Anh bảo em xuống.”
“… À.”
Thịnh Văn Ngôn ghế, Thẩm Tại thì đối diện cô, để chân cô lên chân , tìm một miếng gạc khử trùng và lau vết thương cho cô.
“Shh…”
“Đau ?”
Thịnh Văn Ngôn: “Cũng… .”
Thẩm Tại khẽ nhíu mày: “Tối em còn quán bar chơi, em bảo ở nhà với em gái mà?”
“Đáng lẽ là thế, nhưng đó bọn bạn kêu nên em mới .” Thịnh Văn Ngôn đánh giá vẻ mặt , , “Từ khi khỏi cục cảnh sát là khuôn mặt vui , cứ thế đáng sợ lắm, Vân Nghê cũng dọa. Lát nữa đừng mắng con bé nha, nó .”
Thẩm Tại khử độc vết thương cho cô, xong thì ngước mắt : “Em nghĩ tức giận, dạy dỗ con bé ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-190.html.]
“Không ?” Thịnh Văn Ngôn giỏi bộ như lớn, , “Hầy, con bé còn nhỏ, đụng trúng mấy tên biến thái thế nào. Bài học tối nay coi như là để cho con bé khắc cốt ghi tâm.”
Thẩm Tại : “Nghe em vẻ như em giải quyết thế nào nhỉ?”
Thịnh Văn Ngôn khẽ cúi đầu, hết sức đắc ý: “Đương nhiên, lúc em giáng cho một bạt tai. Sau đó em gọi đàn em tới, cho thêm một đ.ấ.m nữa.”
Thẩm Tại: “… Sau đó còn khiến thương, đúng ?”
Thịnh Văn Ngôn dừng : “Chuyện là bất ngờ.”
Thẩm Tại hít sâu một , để chân cô xuống: “Đừng để vết thương gặp nước.”
“Vâng ~” Thịnh Văn Ngôn vỗ vỗ tay , “Vậy đừng trách mắng Vân Nghê nha, cô bé sợ lắm đấy.”
“Bố Vân Nghê sẽ dạy dỗ nó, cần .” Thẩm Tại cô, , “Ngược là em đó, em là chú ý an khi vướng những trường hợp ?”
Sao cứ cảm thấy cô mới là dạy dỗ nhỉ?
Thịnh Văn Ngôn biểu cảm khuôn mặt và giọng , lẽ Thẩm Tại tức giận cháu mà là đang giận cô.
“Ờm… Em .”
“Sau lúc tới quán bar báo một tiếng.”
Thịnh Văn Ngôn kéo tay , : “Em sẽ chỉ chơi với bạn em thôi, khác rủ em sẽ . Ừm… cũng sẽ ít .”
“Anh cấm em.” Thẩm Tại , “Anh để em chú ý an , báo cho .”
“Oh…” Thịnh Văn Ngôn cào cào lòng bàn tay , “Thế nên là, hôm nay giận em hả?”
Thẩm Tại dừng : “Không .”
“ mặt ý bảo mà.”
“Anh giận em.” Có vẻ như Thẩm Tại tiếp tục chủ đề nữa, thẳng, “Lát nữa dì giúp việc sẽ mang đồ ngủ tới cho em. Ngày mai đưa em về.”
“Vậy ở ?”
“Phòng ở đối diện phòng em.”
“Ờm…”