“Lát nữa chị em về, em ở với nhé?”
“Bế.”
“Ừ bế em nhé, em đừng .” Thẩm Tại nhỏ giọng dỗ dành, “Ngoan nào, nếu em cứ mãi chắc là chị em sẽ nổi giận với đấy.”
“… Chị giận.”
“Ừ.” Thẩm Tại , “Không để cho chị giận, Văn Ngữ ngoan nha.”
Cô bé thút thít mấy tiếng, trong lòng , nước mắt lưng tròng cứ lung lay: “Bé Ngữ ngoan…”
Con bé ồn ào lộn xộn nữa, Trần Siêu trợn mắt há mồm, một phần là vì đứa nhóc quỷ tinh ranh láu lỉnh, phần còn là do thấy dáng vẻ dịu dàng dỗ con nít của ông chủ nhà .
Cái bộ dạng vẻ như… bố .
Cuối cùng, Thẩm Tại bế Văn Ngữ phòng họp luôn, thấy sếp Thẩm của tự dưng ôm một đứ nhỏ thì sửng sốt. Thẩm Tại định giải thích gì, xuống, mặc cho đứa nhỏ cứ nghịch cà vạt của , tiếp tục công việc.
“Con của ai ? Sao Thẩm tổng ôm đây…” Mấy nhịn , nhỏ giọng hỏi bên .
“Của nhà họ Thịnh đấy, em gái của bà chủ.”
“Fuck, em gái của bà chủ, hèn gì tự nhiên sếp Thẩm với con nít dữ .”
“Bà chủ cưng chiều cô em gái dữ lắm, nên Thẩm tổng mới lo cho đứa nhỏ chứ.”
…
Thịnh Văn Ngôn xử lý xong chuyện của công ty tới IZ, lúc Thẩm Tại cũng họp xong.
Cô Trần Siêu dẫn tới phòng họp, lập tức thấy cảnh cầm bút ký hợp đồng ôm Văn Ngữ ngủ say trong lòng.
Khuôn mặt vẫn nghiêm nghị nhưng cánh tay ôm đứa nhỏ khiến khác cảm giác dịu dàng vô cùng.
Thịnh Văn Ngôn cảnh , lòng cũng mềm nhũn . Sự dịu dàng của là thứ mà cả đời cô chống cự nổi.
Chờ khỏi phòng họp, Thịnh Văn Ngôn mới .
“Để em bế cho, dẫn con bé về nhà thôi.”
Thẩm Tại ngước mắt: “Em giải quyết xong chuyện bên Khải Thịnh ?”
“Ừm, xong .”
Thẩm Tại dậy: “Anh cũng rảnh , chúng cùng đưa Văn Ngữ về nhà thôi.”
“Cũng ~ ”
——
Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn ở nhà họ Thịnh ăn cơm tối. Lúc hai ăn cơm xong, chuẩn về, Văn Ngữ ôm Thẩm Tại buông tay, nước mắt nước mũi đổ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-198-ngoai-truyen-3.html.]
Thật lâu mơi dỗ dành con bé, Thịnh Văn Ngôn tranh thủ lúc Văn Ngữ để ý, lén dẫn Thẩm Tại chạy ngoài.
“Phù… Cuối cùng cũng cửa.” Thịnh Văn Ngôn nắm tay , hàng ghế , “Anh Thẩm trai , hồi em biêt con nít yêu mến dữ nhỉ?”
Thẩm Tại: “Anh , mấy đứa như Vân Nghê hồi bé thích , thấy là sợ.”
“Thế hả, nhưng mà Văn Ngữ thích lắm đó.”
“Chúng ạ sếp Thẩm?” Tài xế phía hỏi.
“Đi tới câu lạc bộ của Dương Khiêm Hòa.” Thịnh Văn Ngôn trả lời , Dương Khiêm Hòa gọi tới, bảo hai qua đó tụ tập. Dù thì bây giờ về nhà cũng chuyện gì , thế là hai đồng ý.
Tài xế: “Vâng.”
Xe khởi động, Thịnh Văn Ngôn đầu, đưa tay nắm lấy mặt . Thẩm Tại né, cứ để cằm chạm lòng bàn tay Thịnh Văn Ngôn, cô: “Sao thế?”
Thịnh Văn Ngôn : “Vừa nãy em thấy cảnh ôm Văn Ngữ việc, cứ thấy hình ảnh lạ.”
“Có gì mà lạ?”
“Thì… kĩ thấy cực kỳ cực kỳ dịu dàng.” Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ, , “Em nghĩ hồi bé Vân Nghê sợ là tại lúc đó dữ quá. Bây giờ gần gũi hơn nhiều, bởi con nít mới mến đó.”
Thẩm Tại cong môi: “Thế ?”
“ , dĩ nhiên chỉ con nít thích, mà em cũng cực kỳ cực kỳ thích ~” Thịnh Văn Ngôn dừng , liếc tài xế, thấy đang tập trung lái xe mới nhích gần tai , nhỏ giọng , “Thích đến mức em cũng sinh một đứa con nít cho chơi đùa.”
Thẩm Tại dừng : “Cái gì?”
Thịnh Văn Ngôn đưa chân cà cà lên quần tây của Thẩm Tại: “Sao, chơi với con nít ?”
Giọng Thẩm Tại trầm: “Em nghiêm túc?”
“Nghiêm túc chứ.” Thịnh Văn Ngôn nở nụ quyến rũ, “Hay là… tối về chúng tạo một đứa trẻ ?”
Thẩm Tại trả lời, chỉ đè đôi chân đang di chuyển của Thịnh Văn Ngôn xuống, cho cô bậy trong xe. Thịnh Văn Ngôn đè động đậy , nghĩ rằng lẽ thấy trong xe còn nên ngại.
Thế là cô khẽ, dời đề tài: “Ây, hôm nay Dương Khiêm Hòa gì mà bảo chúng qua chơi nhỉ?”
Thẩm Tại: “Không .”
Thịnh Văn Ngôn: “Chắc là rượu xịn khoe đây mà, cũng là lâu em uống ~ qua uống chút cũng .”
“Không nữa.” Thẩm Tại đột nhiên bảo tài xế, “Tài xế Dương, phiền lái xe về nhà .”
Tài xế: “Vâng.”
Thịnh Văn Ngôn: “Này, đồng ý với Dương Khiêm Hòa mà, nữa?”
Thẩm Tại thả lỏng đôi chân đè đùi cô, nhàn nhạt : “Không .”
“Hả?”
“Về nhà, chuyện để con nít chơi .”