Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-09-18 14:42:29
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Tại xa Thẩm Vân Nghê mới thở phào nhẹ nhõm, cô bất mãn Trịnh Kỳ: “Đều tại cô cả, hại cũng chú mắng.”

 

Khuôn mặt Trịnh kỳ vui vẻ: “… Mấy cho Thịnh Văn Ngôn bà Triệu mời tới .”

 

Thẩm Vân Nghê: “Sao , tưởng chị với chú tới.”

 

Trịnh Kỳ: “Cô chỉ ở IZ thôi mà, mắc gì chú che chở như …”

 

Nói đến đây, Thẩm Vân Nghê cũng thấy khó chịu, nhưng hôm chú mắng một trận ở phòng sách, bây giờ vẫn còn sợ hãi. Cho nên hôm nay thấy Thịnh Văn Ngôn, Thẩm Vân Nghê mới gì.

 

cũng hiểu tại chú bênh vực Thịnh Văn Ngôn đến thế.

 

Trịnh Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Thịnh Văn Ngôn tài thật. Vân Nghê, sai chứ, cô xài chiêu trò với đàn ông, chú cô…”

 

“Cô bậy gì đó!” Thẩm Thụ Diệc đột nhiên lên tiếng.

 

Trịnh Kỳ sợ hết hồn: “…”

 

Thẩm Vân Nghê thấy tức giận, cũng chặn : “Nói cô thế nào cũng , nhưng đừng đụng chú . Tốt nhất là cô đừng để thấy cô gì đó khó .”

 

Trịnh Kỳ nào dám đụng tới nhà họ Thẩm, cô mím môi, theo : “Được , thuận miệng thôi, hai đừng tức giận.”

 

“Hừ.” Thẩm Vân Nghê quan tâm cô nữa, kéo tay Bạch Niệm Lôi: “Chị Niệm Lôi, chúng kiếm gì đó ăn .”

 

Bạch Niệm Lôi Thẩm Thụ Diệc một cái: “Ừ.”

 

Hai tới bàn bánh ngọt, lấy một ít đồ ăn.

 

Thẩm Vân Nghê cảm thấy mến Bạch Niệm Lôi, hai quen nhờ cô.

 

Năm đó, Bạch Niệm Lôi và Thẩm Thụ Diệc là bạn học chung trường, quen do cùng là trường cử thi.

 

Nhà họ Thẩm rộng, khi thi, cả đội tới nhà Thẩm Thụ Diệc để nghiên cứu cách thi đấu, đó cũng là lúc Thẩm Vân Nghê quen Bạch Niệm Lôi.

 

thích chị , nên dù du học, Thẩm Vân Nghê vẫn giữ liên lạc với Bạch Niệm Lôi qua điện thoại. Dĩ nhiên, cô cũng Bạch Niệm Lôi thầm mến Thẩm Thụ Diệc, khi về nước, cô cố gắng mai hai với .

 

“Tiếc là chị học chung trường đại học với ảnh, nếu sự xuất hiện của Thịnh Văn Ngôn . may là ảnh thích chị … Chị, chị hơn chị nhiều lắm đấy, chắc chắn em sẽ thích chị hơn, nhưng mà em hướng nội, bộc lộ cảm xúc của .”

 

Tuy Thẩm Vân Nghê , nhưng trong đầu Bạch Niệm Lôi vẫn nhớ ánh mắt Thẩm Thụ Diệc Thịnh Văn Ngôn. Cô diễn tả nó thế nào, chỉ luôn cảm thấy kỳ lạ.

 

“Anh em thật sự thích cô gái ?”

 

“Dĩ nhiên , ghét nhất con gái tính cách tiểu thư, lòe loẹt. Thịnh Văn Ngôn đều sở hữu những điểm ghét.”

 

——

 

Nhà họ Thẩm lớn, khỏi sân, bọn họ vòng qua một cái hành lang dài, leo thêm hai tầng lầu.

 

Dọc theo đường , Thịnh Văn Ngôn gì cả, cô vui vẻ lưng Thẩm Tại, bước chân nhẹ nhiều bởi tâm trạng vui vẻ.

 

“Cô ăn gì ?” Thẩm Tại hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-47.html.]

 

Thịnh Văn Ngôn ngước lên, mặt là bóng lưng Thẩm Tại, vai rộng, nhưng vạt áo sơ mi xuôi theo cơ thể thể hiện rằng vòng eo của nhỏ, vòng eo, bả vai…

 

“Thịnh Văn Ngôn?”

 

“Hả?” Cô chợt bình tĩnh, nhớ những suy nghĩ kỳ quái của , sờ mũi: “Ăn chứ, tối nay ăn cơm.”

 

“Ừ.”

 

Thẩm Tại dừng một căn phòng, cửa đóng, dẫn cô . Đây giống như một căn hộ, nhỏ, phòng ngủ, phòng sách, khu tiếp khách… đầy đủ cả.

 

Căn phòng trang trí theo phong cách Trung Hoa, tất cả vật trưng bày đều bày trí gọn gàng, nhưng bởi vì quá ngăn nắp nên đem cảm giác ai ở.

 

“Cô , để bảo đem thức ăn lên.”

 

“Đây là phòng của ?” Bởi vì kệ sách bày nhiều sách liên quan tới thị trường chứng khoán.

 

“Ừ.”

 

Thịnh Văn Ngôn một hàng kệ thu hút, hàng đó bày đầy cúp và cúp.

 

“Đây là giấy khen gì ? xem ?”

 

Lúc còn học, cô tham gia thi thố gì cả, nhưng thích những học sinh trai đoạt giải trong các cuộc thi, cho nên khi lên đại học mới chấm Thẩm Thụ Diệc.

 

Thẩm Tại hiển nhiên thấy gì to tát: “Tùy cô.”

 

Cô chạy đến kệ sách cẩn thận quan sát, mấy chiếc cúp xếp theo năm, từ tiểu học đến đại học, nghiên cứu sinh… Mỗi một giai đoạn đều cúp, càng về cúp càng nạm nhiều vàng.

 

“Mấy cái cúp đều là đồ cổ cả , hơn hai mươi năm , lúc đó còn đẻ .” Thịnh Văn Ngôn : “Sếp Thẩm, cúp thời tiểu học mà còn giữ nữa nè.”

 

Thẩm Tại đang gọi điện thoại cho nhà, thuận miệng : “Người nhà cất.”

 

“Ồ…” Cô từng hàng một, đột nhiên thấy một kệ cao mấy cái khung ảnh, hình như là ảnh của Thẩm Tại.

 

Thế là lòng hiếu kỳ khiến cô đưa tay với lấy… tấm ảnh đặt ở vị trí cao.

 

Thịnh Văn Ngôn nhón chân, ngón tay chạm đến khung ảnh cao nhất, đụng nhẹ , nhanh chóng kéo lấy ——

 

“Cẩn thận!”

 

Không ngờ mấy cái khung ảnh nối với , lấy một cái, hai cái bên cạnh cũng rơi xuống chung. Thịnh Văn Ngôn kịp phản ứng, trán cô một cánh tay khác che , kéo về , lưng đụng một bức tường thịt.

 

Ấm áp.

 

Hôm nay cô mặc chiếc đầm khoét lưng, da thịt dán lên áo sơ mi, nhiệt độ khiến trái tim cô đập thình thịch.

 

Thịnh Văn Ngôn lập tức đầu , Thẩm Tại ngay lưng cô. Một tay kéo tay cô, tay che trán cô… Gần như đang trong tư thế ôm, cô đầu nên đụng cằm của .

 

Khoảng cách quá gần, gần đến mức cô ngửi mùi thơm cổ áo , nhạt nhưng tim cô đập kịch liệt, m.á.u như sôi sùng sục, chạy thẳng lên não, choáng váng.

 

Trong lúc sự việc xảy bất ngờ, cô há miệng, ngây như trong mộng.

Loading...