Mới đầu dì Trần cũng hôm nay là ngày gì, thấy cô tức giận như , bà cẩn thận suy nghĩ thì giật nhận , hôm nay… Hình như là ngày giỗ của bà chủ quá cố.
Bà lập tức luống cuống: “Về liền thì chắc , ông bà chủ từ sáng sớm, đến Huyền Châu…”
Huyền Châu… Từ đây đến đó mất ba tiếng xe, mà từ sáng sớm, chắc bây giờ tới nơi .
Thịnh Văn Ngôn vô cùng tức giận, bật : “Thật là ngọt ngào, bởi vì ăn mận Châu Âu nên sáng sớm đến Huyền Châu.”
Dì Trần im lặng lên tiếng, vội vàng gọi cho Thịnh Thiên Hòa, một lát , bà yên lặng trở .
“Cô chủ…”
“Khi nào ông về?”
“Thịnh tổng hôm nay cô … Bà chủ xe ba tiếng , về mất nhiều thời gian, sợ bà chủ chịu nổi. Một ông chủ về thì yên tâm với bà chủ và đứa trẻ trong bụng…”
Dì Trần sắc mặt Thịnh Văn Ngôn, sợ cô tức giận đập phá đồ đạc, lúc hai bố con nhà cãi cũng như . ngoài ý , cô xong thì im lặng lên tiếng, mặt lạnh khỏi cửa.
Ra khỏi nhà, Thịnh Văn Ngôn cảm thấy tức chết, giận tới mức tay chân đều run rẫy, nhưng tìm thứ gì để xả giận.
Cô nghĩ cố gắng kìm chế, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của , cô ầm ĩ, để ở trời thấy.
Sau khi hoà hoãn , cô lên xe, nhanh cô nhận tin nhắn của Thịnh Thiên Hòa. Ông xin , cẩn thận quên mất, còn hai hôm nữa trở về nhất định sẽ thăm mộ bù.
Thịnh Văn Ngôn tin nhắn ông gửi đến, đột nhiên cảm thấy buồn bã. Tâm tư của ông đều đặt lên một đứa trẻ đời… Vì điều đến ngày giỗ của quên là quên.
Từ đến nay, cô cảm thấy ông quan tâm con cái. Hoá ông chỉ lơ là cô mà thôi.
——
Ngày thứ ba, Thịnh Thiên Hòa và Điền Kiều trở về, lúc dì Trần gọi điện thoại đến thì cô đang ở công ty. Vừa là giờ nghỉ trưa nên cô lái xe về thẳng nhà.
Vốn là ôm một bụng tức giận trở về, nhưng khi thấy Điền Kiều ghế sô pha, dáng vẻ cúi đầu bụng , cô chợt nổi giận thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-54.html.]
Trên thực tế, cô cũng trách bà. Điền Kiều cần thiết nhớ ngày giỗ của cô, với phụ nữ mang thai cần bao bọc, cô thể chấp nhận.
Cô chỉ bực bố thôi, cô tức giận, cũng chỉ vì… Ghen tị.
Một lát , Điền Kiều phát hiện Thịnh Văn Ngôn ở cửa thì bước nhanh tới: “Văn Ngôn, con về giờ ? Hôm nay ?”
Cô im lặng, tìm đại một cái cớ: “ về phòng lấy vài món đồ.”
“Vậy ?” Khuôn mặt Điền Kiều hiện lên vẻ áy náy, bắt đầu giải thích với cô về ngày giỗ của cô, liên tục xin .
Thịnh Văn Ngôn thấy bố ghế sô pha, lạnh lùng : “ , dì cần nữa.”
Điền Kiều: “Văn Ngôn, con đừng giận.”
“ giận.”
Nói xong, cô lập tức lên lầu.
Cô thật sự nhắc chuyện đó nữa, nhưng Điền Kiều nghĩ cô bình tĩnh như là khúc nhạc dạo khi bão đến.
Bà vội vàng cầm lấy mận Châu Âu mang về hôm nay đuổi theo, dỗ dành : “Văn Ngôn, con ăn thử mận , ngọt lắm…”
“Không cần .”
“Nếu con mang tới công ty , thật sự ngon lắm đó.” Thấy Thịnh Văn Ngôn phản ứng, Điền Kiều bất an: “Văn Ngôn, chuyện là do dì sai, dì xin , dì…”
Cô cảm thấy phiền , bây giờ Điền Kiều đuổi theo xin , càng bực bội hơn: “ cần xin ! Đây là món dì thích, chứ thích, dì đưa gì!”
Điền Kiều hoảng sợ, cái mâm rơi xuống, mận rớt bậc thang, từ từ lăn xuống.
Ban đầu Thịnh Thiên Hoà cũng tràn đầy áy náy, lúc thấy thái độ của cô đối đãi với lớn, nhất thời nổi giận: “Con chuyện với nhỏ kiểu gì ? Bà xin mà con bày vẻ mặt đó? Lớn to cái đầu còn dỗ bao lâu nữa?”
Ấn đường của cô nhảy dựng: “Dỗ? Bố cảm thấy chuyện là do sai ? Bố xin là chỉ để dỗ thôi ?”