Thịnh Thiên Hòa: “Bố là qua hai ngày nữa sẽ thăm con, chuyện ngày hôm đó là lý do, bố cố ý quên! Sao con hiểu chuyện? Thế nào cũng cáu kỉnh —— “
“ còn hiểu chuyện ? Rõ ràng là tại bố! Bố rõ coi trọng ngày đó thế nào, một năm chỉ cần bố trong ngày đó thôi, bố cũng ! Bố chỉ quan tâm đến đứa con sắp đời của bố, trong mắt bố hề , bố cũng chẳng ngó ngàng đến !”
“Như thế nào là quan tâm cô? Toàn bộ ăn uống, đồ dùng, chỗ cô ở, cái nào bố cho cô ? Vậy mà cô còn cảm kích, ngày nào cũng nháo nhào lên với bố cô!”
“ cần ông ! Ông cần cho !”
“Cô nhẹ nhàng quá?”
Thấy hai la hét ầm ĩ, Điền Kiều cũng quen với cảnh hai cãi , vội vàng can ngăn.
“Ây da hai đừng cãi nữa.” Điền Kiều đau đầu, kéo cánh tay Thịnh Văn Ngôn: “Văn Ngôn, bố con quan tâm con lắm. Đều tại dì hết, con giận thì giận dì —— “
Cô giận đến mức đầu óc gõ ong ong, dùng sức hất tay Điền Kiều : “Bà im !”
Vừa dứt lời, liền thấy Điền Kiều “A” một tiếng ngắn ngủi. Bà bước hụt, sắp ngã !
Thịnh Văn Ngôn thoáng thấy bà sắp ngã, n.g.ự.c co rút , lập tức đưa tay ngăn phía lưng bà!
Bọn họ đang giữa cầu thang, cô đột nhiên cúi kéo lấy , nhưng kéo , cũng khuynh hướng ngã xuống. Trong nháy mắt, đầu óc cô ngừng hoạt động, nghĩ gì hết, vội vàng kéo bỏ lên .
Bộp bộp bộp!
Cô té xuống lầu, ôm bên cùng lăn xuống cuối cầu thang.
“Kiều Kiều!”
“…”
Đau quá.
Thịnh Văn Ngôn che chở , chỉ thấy lưng đau đớn như dùng gậy đánh, nóng rát như tan thành từng mảnh.
Lúc cô tâm trạng để ý xem đau , chỉ Điền Kiều Thịnh Thiên Hoà ôm , sắc mặt tái nhợt.
“Dì, dì ?” Cô thấy giọng đang run rẩy.
Điền Kiều trả lời, hiển nhiên bà cũng sợ c.h.ế.t khiếp, gắt gao che chở cái bụng nhô lên: “Đứa, đứa bé…”
Thịnh Thiên Hoà hoang mang lo sợ, ôm chạy ngoài: “Đừng sợ đừng sợ! Kiều Kiều! Em đau ở đau ? Dì Trần! Dì Trần!”
Dì Trần ở bên ngoài thấy tiếng động thì nhanh chóng chạy , thấy cảnh tượng như thì khiếp sợ: “Cô chủ! Cô thế? Sao đất?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-55.html.]
Vẻ mặt cô hoảng loạn: “Dì mau xem nhỏ thế nào , nhanh !”
Thịnh Thiên Hòa: “Dì Trần lấy chìa khóa xe đây, mau với đến bệnh viện.”
Dì Trần: “A? Dạ !”
…
Trong phòng khách lập tức rối tung lên, nhanh đó, Thịnh Văn Ngôn tiếng xe nổ máy, đó xa dần.
Cô mê mang đất, thật lâu mới chậm rãi dậy.
Cả đều đau, lưng cũng ướt nhẹp. Lớp mồ hôi lạnh túa vì đau, mà cảnh tượng doạ sợ.
Cô… Cô cố ý đẩy bà, cô bà ngã .
Sẽ chuyện gì chứ?
Ngực cô quặn thắt, bắt bản bình tĩnh lên, nhưng lưng cô đau quá, cô mới dậy, nước mắt liền rơi xuống, là phản ứng sinh lý.
Cô cắn răng thẳng dậy, gara.
Đing đing ——
Điện thoại reo lên.
Thịnh Văn Ngôn cuộc gọi, hoảng loạn bắt máy.
“Giờ mà ? Thịnh Văn Ngôn, cô từ chức ?” Bên truyền đến giọng trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Tại.
Cô chớp chớp mắt, vệt nước mắt dính màn hình điện thoại, cô nức nở một tiếng, bắt mạnh mẽ nhịn xuống: “Không , , chiều nay xin nghỉ…”
Bây giờ là hai giờ rưỡi, giờ việc.
Lúc Thẩm Tại về công ty, để ý thấy cô ở đó, nghĩ chắc cô chịu thời gian công ty lạnh nhạt nên chạy lấy .
Anh định gọi điện dạy dỗ, kịp bắt đầu thì thấy tiếng cố tình đè nén ở đầu bên .
Chuyện bất ngờ kịp đề phòng, đơ hai giây : “Nghỉ thì nghỉ thôi, phê cho cô , cái gì chứ?”
Thịnh Văn Ngôn lau nước mắt: “… Không .”
Thẩm Tại im lặng hồi lâu, vốn định cúp máy, cuối cùng vẫn yên tâm nên hỏi: “Cô xin nghỉ gì?”
Cô chạy đến xe của , khàn giọng : “ nóng lòng đến bệnh viện…”