Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 56

Cập nhật lúc: 2024-09-20 13:53:06
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nửa tiếng , Thẩm Tại mặt ở ga nhà họ Thịnh.

 

Anh đến gần xe của Thịnh Văn Ngôn, thấy ở ghế lái. Lúc hai tay của bên trong đang bấu chặt vô lăng, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác về phía , đang nghĩ gì.

 

Bởi vì nên lớp makeup đẽ lem luốc, chật vật đáng thương.

 

Thẩm Tại gõ cửa sổ xe, mở cửa .

 

“Xuống đây.”

 

Thịnh Văn Ngôn lấy tinh thần, xoay đầu thấy thì lập tức xuống xe: “Đi, nhanh lên.”

 

Cô nghiêng ngã lảo đảo, cố nén cơn đau ở lưng.

 

Vừa nãy khi cô gọi điện thoại đến bệnh viện, hỏi cô chuyện gì, tay liền cô run rẩy. Cô vô cùng sợ hãi, hoảng loạn, kiềm chế cảm xúc.

 

với rằng vô ý đẩy nhỏ xuống cầu thang, đứa trẻ thể giữ , cô tới bệnh viện xem thử.

 

Đoán chừng lúc chuyện, giọng cô nghẹn ngào, Thẩm Tại cảm giác cô đang hoang mang lo sợ, cho nên bảo cô đợi ở đó, lái xe.

 

Thế là cô thật sự lái xe, chỉ trong xe chờ tới.

 

“Đừng sốt ruột, đường đến đây gọi cho bố cô .”

 

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, tim nhảy lên cổ họng, chỉ sợ thấy tin gì đó: “Sau đó thì …”

 

Thẩm Tại thần sắc của cô, trấn an : “Bác sĩ , hiện tại đang quan sát ở phòng bệnh.”

 

Cô im lặng hồi lâu, thở dài một nhẹ nhỏm: “Ồ.”

 

“Đi thôi, đưa cô tới bệnh viện.”

 

Thẩm Tại đến xe , mấy bước thấy ai theo , thì lên tiếng: ”Không ??”

 

Cô cúi đầu, chập lâu mới : “… Đi.”

 

Sau khi đến bệnh viện, Thẩm Tại dẫn cô đến phòng Điền Kiều đang nghỉ.

 

Vừa nãy một loạt kiểm tra, bác sĩ bà chỉ hoảng sợ, đứa trẻ cũng .

 

“Thẩm Tại, đến đây?” Thịnh Thiên Hòa cũng sợ kém, khó khăn lắm mới lấy tinh thần. Nhìn thấy Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn cùng bước thì chút bất ngờ.

 

Thẩm Tại: “ đưa con đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-56.html.]

 

“À… Cảm ơn .” Ông còn sức lực để đón tiếp Thẩm Tại nữa, chỉ Thịnh Văn Ngôn: “Mẹ nhỏ mới ngủ, bác sĩ cả.”

 

Thịnh Văn Ngôn để ý tới ông, khi Điền Kiều xong, gì cũng , xoay khỏi phòng.

 

“Văn Ngôn!”

 

Thịnh Thiên Hòa đuổi theo, kéo tay con gái . Cô bắt dừng , ngước mắt ông: “Không , xin bố, suýt chút nữa con mất đứa con trai của bố .”

 

Thịnh Thiên Hòa: “Con chuyện với bố bằng giọng thế ?”

 

Thịnh Văn Ngôn : “Giọng điệu gì cơ? Bố bỏ tay .”

 

Ông đau đầu nhức óc, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng hạ giọng: “Ban nãy té đau ?”

 

Thịnh Văn Ngôn lạnh mặt đầu , nhưng mũi chút chua xót: “Con…”

 

“Thiên Hòa! Thiên Hòa, Kiều Kiều thế nào ?” lúc , một bà lão khác đỡ, vội vàng về hướng .

 

Cô xoay đầu thấy ông bà nội đều đến, cô lùi một bước, nuốt lời định trong.

 

“Mẹ, chuyện gì hết, bác sĩ là chỉ hoảng sợ thôi.” Thịnh Thiên Hòa chặn .

 

“Hoảng sợ… Con phụ nữ thai tuyệt đối hoảng sợ ? Vậy mà còn để nó ngã xuống lầu? Không gì là may lắm , con !”

 

Tôn Phái Bình ở nhà tin , doạ cho sợ chết. Lúc đến thấy Thịnh Văn Ngôn, càng vô cùng tức giận: “Văn Ngôn! Bà bình thường cô chiều hư, mấy chuyện khác cô tuỳ hứng thế nào cũng , nhưng thể phát bộc phát tính tình với chứ? Đưa tay là đẩy! Cô nghĩ tới hậu quả ?”

 

Thịnh Thiên Hòa ngăn bà , giải thích: “Mẹ, trong điện thoại con là con cãi với Văn Ngôn, Kiều Kiều đến khuyên can nên cẩn thận đẩy xuống. Văn Ngôn cố ý đẩy…”

 

“Con cũng thật là! Con dạy con con thế nào?” Tôn Phái Bình chĩa mũi dùi về hướng Thịnh Thiên Hòa, : “Bình thường nó thích, ưa đứa nhỏ trong bụng Điền Kiều, con ? Sao con chẳng thèm khuyên bảo, con xem nó bây giờ——”

 

“Bà nội ý gì?” Thịnh Văn Ngôn lạnh: “Ý bà là con cố ý đẩy ?”

 

Thịnh Thiên Hòa kéo cô : “Văn Ngôn, con bớt tranh cãi .”

 

“Cô đúng là phép tắc, cô xem đứa bé cản trở gì cô , căm hận nó như !” Tôn Phái Bình giận đến mức run tay: “Chuyện bố cô , đó vài ngày quên mất ngày giỗ của cô đúng ? nơi cũng là cô, bây giờ cả nhà chúng lấy Kiều Kiều chủ, cô cứ hiểu chuyện chứ?”

 

“Con hiểu chuyện? , con hiểu chuyện đấy.” Thịnh Văn Ngôn tức giận đến mức bật , thẳng: “Vậy con cũng cho bà con ghét đứa nhỏ đó, con ghét nó! Còn bên trong con. Mẹ con c.h.ế.t !”

 

“Chỉ cần một ngày cô còn là con cháu nhà họ Thịnh, một ngày ở trong căn nhà thì đó chính là cô, bên trong chính là em trai cô.”

 

“Quý quá, bà nghĩ nhà họ Thịnh là chỗ !”

 

“Cô….” Tôn Phái Bình khiếp sợ, theo bản năng cho cô một bạt tai, nhưng tay đưa lên, cổ tay ai đó ngăn .

Loading...