Thịnh Văn Ngôn ở nhà mới hai ngày. Hai ngày qua, mỗi ngày đều dì giúp việc đến giúp cô thuốc.
Trong thời gian , Thịnh Thiên Hoà cũng đến. Sau khi tin từ Thẩm Tại, cô dọn ở riêng, ông mang nhiều đồ đến cho cô, cả chiếc máy tính cô cần dùng.
Thịnh Thiên Hoà vô cùng hổ, lúc đến ông dỗ dành cô lâu. cô vẫn còn tức giận, thấy ông là nhiều.
Hai ghế sô pha, mạnh ông ông dỗ, còn cô ngó lơ.
Cuối cùng Thịnh Thiên Hoà còn cách nào khác đành về .
Vì lý do nên hai ngày qua cô gặp Thẩm Tại.
Vào thứ bảy, lúc cô đang ăn cơm thì điện thoại vang lên, là Triệu Thuận Từ gọi cho cô.
Thịnh Văn Ngôn thấy cuộc gọi, lập tức bắt máy: “Alo dì.”
“Văn Ngôn , dạo con khỏe ?” Giọng hiền hoà của bà từ đầu bên truyền đến.
Thịnh Văn Ngôn : “Cảm ơn dì quan tâm, con khoẻ lắm.”
Triệu Thuận Từ: “Lâu gặp, dì nhớ con nên mới gọi cho con đây, phiền con ?”
“Không dì, hôm nay con cũng thấy buồn chán.”
“Vậy , thật trùng hợp buổi chiều dì định mua sắm, con thời gian với dì ?”
Cô cực kỳ thích Triệu Thuận Từ, điều tự nhiên vui vẻ đồng ý: “Dạ , dì mua sắm ở ? Con đến liền.”
“Thật ? Ối thế thì vui quá, dì gửi địa chỉ cho con.”
“Dạ!”
Trước đây, Thịnh Văn Ngôn từng hứa sẽ mua sắm với bà, nhưng vẫn luôn thời gian. Lần đối phương chủ động lên tiếng, cô đương nhiên tích cực đáp .
Cô quần áo và trang điểm xong thì bắt taxi đến trung tâm thương mại. Lúc đến nơi, ngoài Triệu Thuận Từ còn Thẩm Thụ Diệc.
Thẩm Thụ Diệc ngạc nhiên khi thấy cô, chỉ ngại ngùng giải thích: “Bà nội ngoài một , yên tâm nên… mới theo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-66.html.]
Bà ha hả : “ , sức khỏe của dì càng ngày càng kém. Nếu bọn họ cũng một hai cứ chằm chằm dì.”
Tuy là ngạc nhiên, nhưng cô cũng nghĩ nhiều, chỉ : “Vậy là đúng mà dì, an của dì là quan trọng nhất. Dì mua cái gì? Con xem với dì. “
“Được , con , nhà của dì một đám con trai, tất cả đều vô dụng cả. Tuy rằng Thụ Diệc theo dì, nhưng dì chẳng dám trông cậy nó thể giúp dì chọn đồ.”
Thẩm Thụ Diệc khẽ: “Bà nội, ánh mắt lựa đồ của con kém đến ?”
“Con xem.”
Thẩm Thụ Diệc cũng bất lực lắc đầu: “Dạ… Mắt lựa đồ của con tệ lắm.”
Thịnh Văn Ngôn bật , nắm lấy tay bà: “Không dì, còn con mà. Sau , khi nào dì mua sắm thì gọi cho con, con cùng dì.”
Triệu Thuận Từ gật đầu, vỗ vỗ tay cô: “Dì nghĩ con đừng gọi dì là dì nữa, cứ theo Thụ Diệc gọi là bà nội là .”
Thẩm Thụ Diệc giật , lỗ tai đột nhiên đỏ lên, dám Thịnh Văn Ngôn, cứ chỗ khác.
Vốn dĩ cô hề để ý đến , nhưng bà , phản ứng đầu tiên là mà ? Thế là vai vế thấp hơn Thẩm Tại !
“Hm… Con còn ngại quá.” Thịnh Văn Ngôn : “Để con gọi dì là dì .”
“Có . Gọi bà nội thì thiết hơn nhiều.”
Không đời nào!! Trước , chừng cô sung sướng hét lên , bây giờ con gọi dì là nha!
Cô gượng, ậm ừ hồi lâu mới đổi chủ đề: “Ây da! Con chợt nhớ hôm nay mẫu túi mới, con nhận tin nhắn của nhân viên bán hàng, để con dẫn dì xem.”
Quả nhiên, phụ nữ dù ở độ tuổi nào nữa, khi đến túi thì lực chú ý đều dời , Triệu Thuận Từ : “Vậy ? Đi thôi thôi.”
“Dạ.”
————
Khi bước tiệm, nhân viên quen thuộc với Thịnh Văn Ngôn ngay lập tức chào đón nhiệt tình, lấy những chiếc túi chuẩn đặc biệt cho khách VIP. Cô cẩn thận lựa chọn những kiểu dáng phù hợp với phong cách Triệu Thuận Từ.
“Văn Ngôn, con thích cái nào? Hôm nay với dì cũng cực cho con , thích cái nào, dì mua tặng con cái đó.”