Thịnh Thiên Hoà cũng , hôm nay ông đến trường từ sớm để chụp ảnh với cô.
“Ây da, gái lắm, con mặc bộ khác ghê.” Thịnh Thiên Hoà các bức hình, cứ liên tục khen ngợi.
Lâu như , sự tức giận của cô đối với ông gần như còn nữa, rốt cuộc lúc ông vẫn chọn tin cô.
Chẳng qua cô vẫn còn bướng bỉnh, chịu bày vẻ dễ chịu: “Hiếm khi thấy bố nhớ hôm nay con chụp ảnh nghiệp.”
Thịnh Thiên Hoà: “Tất nhiên, mấy ngày nhận tin nhắn của trường học, bố còn đặt báo thức để nhắc nhở nữa.”
“Ồ.” Cô : “Thế còn nhỏ ? Không cần bố ở cạnh ? Bà thế nào ?”
Ông thấy con gái chịu hỏi thì cực kỳ vui vẻ: “Mẹ nhỏ khá khỏe, mấy kiểm tra đều cho kết quả bình thường. Hôm nay chuyện của con là quan trọng nhất, đương nhiên bố đến với con .”
“…Ồ”
Thịnh Thiên Hoà : “Văn Ngôn, nếu con về nhà ở , một con ở bên ngoài ai chăm sóc, bố yên tâm.”
“Không cần , con .” Thịnh Văn Ngôn : “Con về nhà sẽ thường xuyên đụng mặt bà nội, đến lúc đó mắng.”
Nhắc đến điều , ông hổ: “Văn Ngôn, tư tưởng của bà nội là… Không , nhưng là trong nhà chắc chắn quan tâm đến con.”
“Chỉ là suy nghĩ của bà nội thôi , còn bố thì ?”
Thịnh Thiên Hoà nhanh chóng : “Không, bố cũng suy nghĩ giống bà!”
“Tốt nhất là…”
“Hazzi, bố bỏ lỡ quá nhiều thời khắc tuổi trẻ của con. Thẩm Tại đúng, con thế , vấn đề lớn nhất là do bố.” Ông : “Con thật sự là một đứa trẻ , gần đây con ở IZ biểu hiện bố đều hết. Thẩm Tại con thông minh và tiềm năng, như thì chắc hẳn là sai . “
Thịnh Văn Ngôn sững sờ: “Chú với bố?”
Thịnh Thiên Hoà: “Ừ, bây giờ bố sai , đây là do bố , quan tâm nhiều đến con. Con yên tâm, dù nhỏ sinh con trai con gái thì nhà họ Thịnh cũng một phần cho con, bố tin rằng con thể . “
“…”
Đây vẫn là đầu tiên ông điều với cô, Thịnh Văn Ngôn bất ngờ, nhưng thể phủ nhận rằng cô cũng thấy mừng thầm.
Vì , khi chụp ảnh nhóm xong, cô bậc thang vội vàng gửi tin nhắn cho Thẩm Tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-70.html.]
[Bố đến trường chụp ảnh nghiệp với . Ông khen mặt ông .]
[Anh cho ông uống loại thuốc mê hồn gì ? Thế mà ông con trai và con gái đều giống .]
[Cảm ơn sếp Thẩm, thật , nhất thế giới .]
[Không, nhất trong vũ trụ!]
[Hôm nay mời ăn cơm để bày tỏ lòng ơn của nha.]
Ánh mặt trời chói chang, gửi tin nhắn xong, cô ngã cảm giác n.g.ự.c cứ cồn cào.
Mới một buổi chiều gặp, cảm giác nhớ ? Không bây giờ đang gì, khi thấy tin nhắn của cô thì trả lời thế nào?
“Cậu gì đó?” Một bạn cùng lớp tới vỗ vỗ cô: “Đừng ngốc nghếch nữa, chúng selfie .”
Thịnh Văn Ngôn nhận là đang , lúc cả kéo lên, cô nhanh chóng đội chiếc mũ cử nhân của : “Ồ, selfie hả? Được đó.”
“Đây đây, hai chụp .”
…
Ảnh tập thể của các lớp đều chụp ở cổng lớn quảng trường, Thẩm Thụ Diệc cũng học cùng chuyên ngành với cô nên thời gian chụp ảnh cũng tương tự .
Chụp ảnh tập thể xong, một nhóm cạnh trò chuyện xôn xao.
“Ủa Thịnh Văn Ngôn kìa, mặc đồ cử nhân chạy ngoài ?” Bạn cùng phòng Thẩm Thụ Diệc : “Hôm nay tìm chụp ảnh ?
Thẩm Thụ Diệc đờ : “Không .”
“Hả? Chuyện thật phản khoa học. Trước đây luôn bám dính lấy , nhưng sắp nghiệp thì tìm chụp ảnh?”
Cậu Thịnh Văn Ngôn đang chụp ảnh cùng các bạn nữ trong lớp cách đó xa: “… Không đang bận ?”
Bạn cùng phòng sững sờ, ngoài ý mà .
Nếu đây, sẽ là: “Chụp chung với gì ho .”
Sao bây giờ kiếm cớ giúp cô nhỉ? Chẳng lẽ chụp ảnh với ?