“Thụ Diệc, Bạch Niệm Lôi … Dạo hai liên lạc ?” Bạn cùng phòng suy nghĩ hỏi.
Thẩm Thụ Diệc đờ đẫn : “Không , thế?”
“A? Tớ thấy là mẫu thích, còn là bạn học cấp ba nữa… Tớ cho rằng hai sẽ ở bên .”
“…”
Thẩm Thụ Diệc im lặng, thật cũng nghĩ như .
Lúc liên lạc với Bạch Niệm Lôi, Thẩm Vân Nghê lén cho Bạch Niệm Lôi thích , cũng nghĩ sẽ thích cô, nhưng hiểu , khi tiếp xúc vẫn cảm giác rung động.
Thậm chí trong thời gian đó, nhớ về Thịnh Văn Ngôn.
Cô là phóng túng, kiểm soát, rõ ràng là thích kiểu như , nhưng kìm so sánh cô với khác.
So sánh so sánh… cứ thế trong tâm trí đều là cô. Thời gian đó, rối bời.
Cậu nhận thích bà nội nhắc về cô, tin tức gần đây của cô… Lúc bà nội hỏi ý với cô , gật đầu, chỉ ậm ừ cho qua.
Nhìn bình tĩnh thế thôi, nhưng nội tâm hoảng loạn, vì cảm nhận trái tim phủ nhận…
“Thẩm Thụ Diệc! Có thể chụp chung một bức ?” lúc mấy cô gái xung quanh Thịnh Văn Ngôn vẫy tay với .
Bạn cùng phòng : “Ối, đến , chắc chắn là Thịnh Văn Ngôn nhờ các gọi đó. Tớ mà, chụp ảnh lưu niệm với .”
Thẩm Thụ Diệc vui mừng khôn xiết, khóe miệng cong lên nhưng nhanh kìm nén : ”Tớ .”
Bạn cùng phòng đầy ẩn ý: “Ờ ~ , .”
Khi Thẩm Thụ Diệc tới, Thịnh Văn Ngôn cũng xuống bậc thang.
Hôm nay nhiệt độ tăng lên nhiều, đoán chừng cô mặc đồ cử nhân nóng nên lấy mũ xuống quạt quạt cho .
Thẩm Thụ Diệc cô, thấy cô ở đó ý chụp ảnh, thì thất vọng.
“Thụ Diệc, máy ảnh .”
Thẩm Thụ Diệc: “Ồ, .”
“Tớ cũng chụp, tớ nữa!”
“Ây da, các chụp từng một ? Hôm nay hotboy chạy .”
“Ha ha ha ha, tớ là thứ hai nha.”
“Tớ thứ ba!”
…
Thẩm Thụ Diệc các bạn nữ vây quanh chụp ảnh, Thịnh Văn Ngôn xoay đầu, thoáng qua ngáp một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-71.html.]
Cô giơ tay lên thời gian, nghĩ chắc tiếp theo trường còn hoạt động gì khác nên dậy chuẩn rời , nhưng bước xuống mấy bậc, cô thấy ai đó gọi từ phía .
“Thịnh Văn Ngôn!”
Cô đầu : “Hả? Sao ?”
Thẩm Thụ Diệc chen khỏi đám , bước nhanh đến cản cô : “Chuyện là… Tốt nghiệp .”
Thịnh Văn Ngôn khó hiểu: “Ồ, , chúc mừng .”
“Ừ, chúc mừng.”
“Cảm ơn .”
Bóng cây rậm rạp, ánh sáng xuyên qua những chiếc lá dừng thiếu niên, tinh thần tươi mới phấn chấn.
Thịnh Văn Ngôn với cái đơn thuần thưởng thức: “ chút việc nên , cứ tiếp tục nha, tạm biệt.”
“Chờ .” Cậu nuốt yết hầu căn chặt, giống như lấy hết dũng khí, chợt mỉm cô: “Cùng chụp một tấm ảnh .”
——
Thẩm Tại khỏi phòng họp, thấy tin nhắn Thinh Văn Ngôn gửi cách đây một tiếng .
Anh xem xong năm tin nhắn của cô thì mặt thoáng hiện chút ý .
Người bắt đầu hươu vượn, nịnh nọt nữa .
Đinh——
Có vài tin nhắn khác gửi đến từ nhóm WeChat gia đình.
Thẩm Tại tiện tay bấm , phát hiện là Triệu Thuận Từ gửi ảnh. Hôm nay cũng là ngày chụp ảnh nghiệp của Thẩm Thụ Diệc, bà gửi vài tấm ảnh cháu trai mặc đồ cử nhân nhóm, khen ngợi tới tấp.
Triệu Thuận Từ: [Hôm nay Văn Ngôn cũng chụp ảnh nghiệp ? @Thẩm Thụ Diệc]
Thẩm Thụ Diệc: [Dạ.]
Triệu Thuận Từ: [Để bà xem chia sẻ lên vòng bạn bè .]
Triệu Thuận Từ xem Thịnh Văn Ngôn như một thành viên trong gia đình. Thẩm Tại bật , hiếm khi cũng xem vòng bạn bè.
Anh lướt xuống định xem đứa nhỏ Thịnh Văn Ngôn đăng ảnh ọt gì , nhưng lướt đến cô thì thấy cháu trai chia sẻ lên vòng bạn bè——
Những tấm ảnh xếp theo hình ô vuông, khung cảnh trường học, ảnh chụp của các bạn cùng lớp.
Tấm ảnh ở giữa cũng là tấm dễ thấy nhất, là ảnh chụp chung với con gái.
Cô gái máy ảnh, nở nụ tuỳ ý, mạnh mẽ mà kinh diễm.
Anh quen thuộc, bởi vì đó là Thịnh Văn Ngôn.