Điều khủng khiếp nhất đời cũng chỉ thế.
Thịnh Văn Ngông yên bàn việc của Thẩm Tại, suốt năm phút hề di chuyển, mà năm phút , Thẩm Tại rời khỏi đây với khuôn mặt đen kịt.
cốt truyện… Không nên như thế !!!!
Cô hít một thật sâu, như máy cần sạc điện, ngón tay cứng đờ gõ bàn bàn phím: [Lâu Ngưng, con, , mày!]
Kết cục chọc giận Thẩm Tại chính là đây. Cả ngày thứ hai, chẳng thèm chuyện với cô, dù là một câu dư thừa.
Thịnh Văn Ngôn đau khổ bàn việc. Vào thời gian nghỉ trưa cô gửi tin nhắn xin , văn dài năm trăm từ, từng chữ đều đẫm máu! hồi âm.
Cô cũng hiểu , Thẩm Tại tức giận là đúng, bởi vì thật sự coi trọng việc học của cô, cho nên mới bớt thời gian giải quyết luận văn cho cô, ai mà ngờ cô dối .
Đây những gì cô dự định. Vốn dĩ mượn cớ tâm trạng ăn bữa cơm với , nghĩ phát triển thành ở văn phòng xem luận văn…
Thịnh Văn Ngôn thở dài, thầm nghĩ đạp lên ván sắt (*), bây giờ tiếp xúc riêng với ngoài chuyện công việc thì càng khó.
(*)giống như đá một tấm sắt dày và tự thương
——
Thịnh Văn Ngôn lo lắng trong nhiều ngày. May là ngày thứ bảy, Triệu Thuận Từ gọi cho cô, hỏi cô đến nhà chơi .
Nghe xong cuộc gọi , cô nhảy cẩn lên, nhanh chóng bước xuống giường quần áo.
Chơi! Đương nhiên là đến chơi!
Cuối tuần chắc chắn Thẩm Tại sẽ trở về thăm bố , như cô thể gặp .
Lúc đám con cháu, trong nhà chỉ Triệu Thuận Từ và bố của Thẩm Tại, Thẩm Đức Huy. Thẩm Đức Huy trầm tính ít , bình thường thích ở trong phòng sách chữ, xem sách, Thịnh Văn Ngôn cũng ít tiếp xúc với ông. Bởi vì Triệu Thuận Từ thích cô nên mỗi thấy cô, ông đều mang bộ dáng hoà thuận.
Sau khi bắt taxi đến nhà họ Thẩm, Triệu Thuận Từ tự đón cô , hai nắm tay , chuyện: “Văn Ngôn, tuần dì học một món tráng miệng, vẫn luôn cho con ăn, may mà cuối tuần con rảnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-85.html.]
Thịnh Văn Ngôn thiếu tình thương của , quanh năm bậc cha chú yêu mến, vì sự tồn tại của Triệu Thuận Từ lấp đầy trống .
Ban đầu cô còn mang theo suy nghĩ nhân cơ hội thể gặp Thẩm Tại, nhưng thấy bà, cô quên bén cái cơ hội . Cô cũng thích ở chung với bà, loại cảm giác y như lớn cưng chiều .
“Thật ạ? Dì đa năng quá, còn món tráng miệng nữa.”
Bà : “Ây da, nghỉ hưu ở nhà nhàm chán nên dì mới tìm hiểu mỗi thứ một chút thôi. Đáng tiếc là ở nhà ai thích đồ ngọt, dì mà ai ăn cả.”
“Con thích ăn!” Thịnh Văn Ngôn : “Sau dì món nào mới, con đều sẽ đến ăn thử hết.”
“Được! Vậy thì quá.”
Thịnh Văn Ngôn: “Con cũng học cách . Con với dì cùng nha, dì chỉ con nữa.”
“Không thành vấn đề. Thật mấy món cũng thú vị lắm.”
“Dạ!”
Vào phòng bếp, bà bảo giúp việc ngoài, hai ở bên trong nhào bột.
“Gần đây con gầy nhiều ? Công ty bận lắm ?”
Thịnh Văn Ngôn : “Dạ bận.”
“Ây da, ? Thẩm Tại kỳ thiệt chứ, nó ném cho con một đống việc ?”
“Dạ , sếp Thẩm quan tâm con nhiều lắm. Là con, con còn chọc sếp tức giận…”
Triệu Thuận Từ cau mày: “Tính tình của nó , để dì kể cho con . Năm nó mười tám mười chín tuổi, tính khí lắm, lúc đó cãi với bố nó, nó về là về, tiêu tiền của gia đình là tiêu, ai khuyên .”
“Bây giờ chú tính lắm… Tại con chọc chú .”
Bà lời thì lập tức bỏ bột mì trong tay xuống: “Có chuyện gì con?”