Thẩm Thụ Diệc nghiêng đầu cô, thấy cô bày vẻ hâm mộ khi câu , đau lòng: “Nếu thích bà nội thì cứ đến đây thường xuyên, bà cũng thích lắm.”
….
Thẩm Tại bước thấy cảnh tượng như thế , ghế sô pha đôi nam nữ đang cạnh , bọn họ trò chuyện vui vẻ.
Ban đầu hình ảnh vô cùng hài hòa, nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Tại, cô gái sô pha thấy thì đột ngột dậy, vẻ mặt lo lắng…
Mới đây còn rôm rả, hết vui ngay . Có vẻ như phá hủy cảnh tượng đẽ .
“Chú út…” Thẩm Thụ Diệc lên tiếng chào, theo bản năng đầu Thịnh Văn Ngôn, thấy cô cứ đàn ông mặt, trái tim bỗng chùng xuống.
Thẩm Tại xem như thấy cô, lạnh lùng : “Ừ, cháu đến đây?”
Thẩm Thụ Diệc: “Cháu đến thăm bà nội.”
“Ừ.”
Thẩm Tại định qua: “Bà nội ?”
Thẩm Thụ Diệc: “Ở trong bếp ạ.”
Anh gật đầu, xoay đến phòng bếp. Thịnh Văn Ngôn ở chỗ cũ, thấy coi như khí, trong lòng phát lạnh.
Hức, cần tức giận đến ?
——
Trong bếp lúc , mẻ bánh ngọt mới lò tỏa mùi thơm ngát.
Triệu Thuận Từ bên quầy bếp, đang định cắt bánh thành từng miếng, thấy Thẩm Tại bước liền bỏ d.a.o xuống: ”Về ?”
“Dạ.”
Bà trừng mắt với con trai : “Không mắng con là con chịu về? Thiệt tình.”
Thẩm Tại: “Sao Thịnh Văn Ngôn ở đây?”
“Là gọi đến. Nếu các con chịu bánh ngọt với ?”
Thẩm Tại tuỳ ý để bà âm dương quái khí, thích ứng : “Cô cũng rảnh rang, ngày nào cũng gọi đến đây gì?”
“Gì mà rảnh?” Bà tức giận lời : “Mẹ , con khó cô nhóc đúng ? Gần đây giao cho nhiều việc?
Thẩm Tại: “Khi nào con…”
“Con là lớn , đừng khó dễ với trẻ con nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-87.html.]
Thẩm Tại nhướng mày: “Sao? Cô tố cáo với ?”
Bà giơ tay lên mạnh bạo đánh một cái: “Cô bé con tính, gì mà tố cáo chứ? Lòng tiểu nhân…”
Anh nhạo: “Mẹ thiên vị cô quá nhỉ?”
“Cần như , Văn Ngôn lắm.” Bà về phía phòng khách, vui vẻ hớn hở : “Mẹ còn trông mong con bé cháu dâu của nữa, con hai đứa nó xứng đôi ghê.”
Vẻ mặt lạnh lùng, ồ một tiếng: “Mẹ cứ trông mong nha, con lên lầu đây, khi nào ăn cơm thì gọi con.”
“Nè, con nếm thử bánh kem ?”
“Không.”
Thẩm Tại về nhà, chỉ ở vài phút lên lầu. Thịnh Văn Ngôn thấy xuất hiện biến mất khỏi tầm mắt .
Cô chẳng còn hứng ăn bánh kem nữa, ăn một lát thì hỏi: “Sếp Thẩm ăn hả dì?”
Triệu Thuận Từ: “Nó thích ăn món .”
“Cái ngon mà.” Thịnh Văn Ngôn : “Nếu con đem một miếng lên cho chú ăn thử.”
Tay cầm nĩa của Thẩm Thụ Diệc ngừng , nhưng ngẩng đầu lên.
Triệu Thuận Từ trìu mến Thịnh Văn Ngôn: “Ây da đứa nhỏ thật … Con cần để ý đến nó . Mỗi ngày nó đều quăng một đống việc cho con, con đưa đồ ăn cho nó.”
“Không dì, vẫn nên mang cho sếp một miếng.” Cô đùa: “Lấy lòng sếp mà!”
Bà sờ đầu cô: “Ha ha ha , con .”
”Dạ!”
Thịnh Văn Ngôn cầm bánh, thận trọng bước lên lầu. Thẩm Tại đang ở trong phòng sách, cô bước tới gõ cửa.
“Mời .”
Cô phép nên mở cửa : “Dì bảo đưa bánh kem cho …”
Vẻ mặt lạnh lùng: “ ăn, cầm xuống .”
Thịnh Văn Ngôn chịu rời , cô đến chiếc bàn, đặt bánh kem xuống cho : “Ngon lắm, tự đó.”
“Không cần, thích ăn đồ ngọt.”
Căn phòng rực rỡ ánh đèn, nhưng mặt lạnh đến dọa . Cô thấy há miệng, ngậm mồm đều là từ chối, trong lòng chua xót tủi .
Thấy vẫn rời , cau mày cô: “Còn chuyện gì nữa?”
Thịnh Văn Ngôn nhích gần hai bước, kéo tay áo , vô cùng đắng lòng : “Thẩm Tại, sai , về bao giờ dám dối nữa, đừng tức giận ?”