Thấy bọn họ  ,  suy nghĩ một chút, chẳng lẽ vì do thấy  ăn kẹo một ?
Thế là  móc kẹo từ trong túi : "Mời?"
Nội tâm: Đợi đến khi   đuổi  ngoài,  nên mở quầy bán kẹo ở  nhỉ? Nơi nào thì đông  qua ?
Vân Từ bắt đầu tự hỏi chính .
Dung Tu Viễn   với ánh mắt phức tạp: "Rốt cuộc cô đến đây  gì ?"
Nội tâm: Đây chính là Như Lai, ơ, khoan ...
 giữ vẻ mặt nghiêm túc, đắn đo mãi, cuối cùng cũng đành  từ từ lấy  một chiếc mặt nạ nén từ miệng.
Nội tâm: Gì đây? Đây   kẹo, mà là mặt nạ nén, gặp nước sẽ nở .
Nội tâm: Đơn giản chỉ là ăn mặt nạ thôi mà,  gì  mà ngạc nhiên~
Nội tâm: Không đúng, dù  ăn  mặt nạ cũng  giữ vẻ thanh cao.
 im lặng vài giây,  tự tin : "Ảo thuật."
Nội tâm: Không nên  'Ảo thuật' , đáng lẽ   'Khoảnh khắc chứng kiến kỳ tích xuất hiện' mới đúng."
  rửa tay  thầm tiếc nuối,    thì thấy Vân Từ đang   lưng .
Cô  cảnh giác  : "Cô cũng 'trở ' ?"
  đầu  quanh,  chắc chắn lắm: "Trở  chỗ nào? Nhà vệ sinh ?"
Cô  đang chửi  là cục phân ?
Thấy phản ứng của   giống như đang giả vờ, cô  cau mày: "Vậy tại  cô   giống lúc ?"
"Cô đáng lẽ   rõ ràng với   rằng cô sẽ  kết hôn, rằng   sinh  đều bình đẳng, tình   chỉ dựa  huyết thống mà quyết định chứ?"
"Chẳng  cô đang cố gắng thu hút sự chú ý của   ?"
"Chẳng  luôn giả vờ thanh cao,  chờ  khác mang những thứ cô  đến tận tay cô ?"
Nội tâm: Ừm? Đó là điều    ? Độ khó  vẻ cao.
Nội tâm:  , dù   chỉ trích cũng  giữ vẻ sang chảnh.
 nghiêm túc: "Cô  như ,   còn gì để biện minh."
Cô   lạnh: "Dù cô   gì  nữa,  cũng   rõ bộ mặt thật của cô ,    sẽ  để cô  như ý nguyện."
Nội tâm: Trước đây   định hỏi , tại  cô   là chị nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-co-he-thong-gia-thanh-cao-ca-nha-deu-nghe-duoc-tieng-long/chuong-2.html.]
Cô  lộ vẻ nghi ngờ.
Nội tâm: Mình rõ ràng  là chị mới đúng chứ.
Nội Tâm: À, nhớ  , lúc đó   hỏi    chị  em gái. Mình  lạnh nhạt trả lời: 'Sao cũng .'
Thôi , thế thì  .
.....
Ngày hôm ,  kéo vali   cửa nhà, nhưng mãi  rời .
Vân Từ châm chọc: "Cô   là định đợi  về  giả vờ níu kéo đấy chứ? Đừng diễn trò  đuổi cô  nữa?"
"Sao cô  thử xin xỏ  ,     thể nghĩ cách giữ cô ở ."
Chưa kịp đáp lời, một chiếc xe  dừng  mặt .
Cửa sổ xe hạ xuống, Giang Cảnh Thành  nhạo: "Ồ, đây chẳng  Vân Nhiễm ?Mới mấy ngày  gặp mà   nông nỗi ?"
"Bị đuổi  ngoài  , thảm thế nhỉ? Nhìn chị cứ dán mắt  điện thoại, chờ ai thế? Đừng  là đang chờ vị hôn phu của chị nha?"
 và Giang Cảnh Thành lớn lên cùng ,   luôn coi  là kẻ thù  đội trời chung.
Nguyên nhân chính là, hồi nhỏ chúng  giống như hai đứa trẻ  bỏ rơi trong nhà. Vì là con gái nên  phát triển sớm hơn và  cao hơn    nhiều..
Sau đó  lừa   rằng   là con do  sinh, và   tin thật.
Lỗi tại , trẻ con vốn dĩ ngây thơ, mà  còn  trêu chọc  .
"Đừng chờ   nữa,  nhanh lên,   bảo chị qua nhà  đấy."
Vân Từ chợt hiểu : "Thì  cô đổi mục tiêu  ? Giả vờ đáng thương là để nhắm    ?"
"A, còn  chị chị em em nữa chứ,  còn nghi ngờ   do  nhầm lẫn gì , nhưng  ngờ cô vẫn chứng nào tật nấy."
"Chờ ?" Giang Cảnh Thành đỏ mặt, "Vì  mà chị giả vờ... giả vờ đáng thương ?"
"Khụ,  sẽ   mấy trò vụng về  lừa !"
Giống như   chỉ đang cố chấp mà thôi, thực    là  lừa đến mức  cuồng, chỉ là   thích vòng vo mà thôi.
Họ mỗi   một câu,   nhất thời    đáp  ai.
Nội tâm: Đừng  chỗ  nữa, đồ ăn  đặt sắp đến .
Nội tâm: Hai  đều  chằm chằm  ,    giữ  vẻ thanh cao đây?
Nội tâm: Thôi kệ, lát nữa   thể   chơi, hừ hừ, dù  thêm cũng  giữ thể diện!