Tôi Có Một Nhóm Chat Toàn Người Xuyên Không - Chương 188: Quà an ủi (3)

Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:25:42
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Tịch phát biểu xong ý kiến của thì xe buýt đưa đón Tiểu Phương và Tiểu Nguyệt chạy đến cổng. Diêu Vũ Nhiên vội vàng đón.

 

Tay Tiểu Phương còn xách một chiếc cặp và một cái túi mới. Diêu Vũ Nhiên rạng rỡ.

 

“Ồ, phát đồng phục mới ?” Tiểu Phương là học sinh chuyển trường giữa chừng nên đồng phục, vẫn luôn mặc đồ của . Đôi khi cô bé ghen tị với các bạn trong lớp.

 

Tiểu Phương gật đầu: “Dạ, Dì Lâm Tịch. Bọn con mới phát. Thầy giáo , đồng phục học sinh quốc đều giống . Ngoài đồng phục và cặp sách, còn một chiếc đồng hồ thông minh nữa.”

 

Tiểu Phương nhiệt tình đưa đồng phục, cặp sách và đồng hồ cho Lâm Tịch xem. Tiểu Nguyệt cũng chịu thua kém, kiễng chân giơ tay đưa cặp sách và đồng phục của lên mặt Lâm Tịch.

 

“Wow, thật đấy.” Đồng phục mới của Tiểu Phương là bộ đồ thể thao màu đỏ, khác mấy so với đồng phục thời nhỏ của Lâm Tịch.

 

Nó vẫn giữ nét truyền thống của đồng phục lúc , vẫn mỏng, thoáng khí, và phân biệt nam nữ.

 

Diêu Vũ Nhiên đưa hai chiếc đồng hồ nhỏ cho Lâm Tịch, là kiểu đồng hồ trẻ em : “Đây cũng là trường phát, tốn tiền. Nghe đồng hồ chức năng gì đó, yêu cầu tất cả trẻ em đều đeo, ngay cả nghỉ đông, nghỉ hè cũng sẽ kiểm tra đột xuất.”

 

“Các cháu cũng đồng hồ và đồng phục ? Con gái học cấp ba cũng , chỉ là kiểu dáng đồng hồ của tụi nó khác của các cháu.” Lời của Diêu Vũ Nhiên thu hút sự chú ý của một nữ du khách.

 

thấy Tiểu Phương và Tiểu Nguyệt cũng , nhịn ghé mắt qua xem, đồng thời phát biểu ý kiến.

 

, lúc khai giảng cũng , cũng yêu cầu chúng nộp tiền đồng phục, hôm nay đột nhiên phát. Vừa nãy lúc đón con, giáo viên cùng xe còn đặc biệt dặn là đeo, nếu mất thì lập tức báo mất để tìm .” Diêu Vũ Nhiên bắt chuyện với cô .

 

Sau một thời gian luyện tập, Diêu Vũ Nhiên tiếng Phổ Thông chuẩn lắm nhưng cũng còn sợ hãi nữa.

 

Nữ du khách cũng ở trọ tại khu homestay, , cô : “ thế đấy. Giáo viên trường chúng cũng gọi điện thoại, dặn dò kỹ lưỡng lắm. Bên chúng còn , nhà trường mỗi ngày đều kiểm tra đồng hồ, đồng phục và cặp sách, nếu hôm nào ai mang là trừ học phần đấy.”

 

“Học phần?”

 

, trường cấp ba của con gái chúng học phần, nếu ai trừ là học . Học phần còn liên quan đến thi đại học nữa. Nghe nếu học phần quá thấp sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi. Chế độ học phần cũng mới đưa .”

 

Hai bà bắt đầu trao đổi kinh nghiệm giáo d.ụ.c con cái trong sảnh. Diêu Vũ Nhiên vị du khách với vẻ mặt sùng bái, cô chỉ ước thể dùng điện thoại ghi âm những lời cô . Cô văn hóa, cũng dạy con.

 

Cô cảm thấy phụ ở thành phố lớn chắc chắn cách giáo d.ụ.c con cái, cô nhất định nhiều, xem nhiều, nghĩ nhiều, chắt lọc tinh hoa, để còn dạy dỗ hai cô con gái của .

 

Trong lúc "thỉnh kinh" vị du khách, cô cũng quên việc. Cô tháo đồng hồ cũ của Tiểu Phương và Tiểu Nguyệt , đeo đồng hồ mới . Tiểu Phương và Tiểu Nguyệt tay trong tay về phía sân .

 

Lâm Tịch bóng lưng của chúng, liên tưởng đến hai chiếc đồng hồ mà cô gửi cho Giáo sư Cố Tết. Lẽ nào nhà nước giải mã bí mật của hai chiếc đồng hồ đó? Nên mới sản xuất hàng loạt những thứ và bắt buộc tất cả học sinh quốc đeo?

 

Đang nghĩ ngợi, cô nhận điện thoại của chị Nhậm, cán bộ Hội Phụ nữ. Lâm Tịch thẳng đến quán nướng của chị.

 

Chị đang nướng xiên trong bếp, thấy Lâm Tịch, chị nhanh: “Tiểu Tịch , chị nhận điện thoại của Hội Phụ nữ xã, là nhà nước quan tâm đến chị em phụ nữ, đặc biệt phát quà nhân ngày Phụ nữ. Em rảnh ? Nếu rảnh thì lấy giúp chị một chuyến?”

 

Lẽ , là Chủ nhiệm Hội Phụ nữ làng Liên Hoa, việc là của chị Nhậm. ai bảo hôm nay quán đông khách quá, chị Nhậm thực sự thể rời , nên đành nhờ Lâm Tịch.

 

Ai cũng khu homestay của Lâm Tịch đông khách, cô vắng mặt một lúc cũng .

 

Bây giờ, trong làng việc gì tiện đều thích tìm Lâm Tịch giúp đỡ, huống hồ cô còn lái xe, nhờ cô khỏi làng mua ít đồ là tiện nhất.

 

Nghe chị Nhậm , trong lòng Lâm Tịch chút suy đoán. Cô sảng khoái đồng ý: “Được ạ, em một chuyến.”

 

Ra đến ngoài, các gian hàng bày bán ở quảng trường nhỏ, cô dùng tiếng địa phương hét lớn: “Em Hưng Thủy Bá đây, ai cần mua gì ?”

 

“Có, ! Tiểu Tịch mua giúp ông ít lạc rang, ông hết lạc .” Đây là ông Xương đang bán bánh cuốn trộn bên cạnh.

 

“Mua giúp bà ít bắp cải, bà hết bắp cải .” Đây là bà nội Tiểu Quyên bán mì gạo.

 

Bắp cải ngoài đồng bây giờ mới trồng, đến lúc thu hoạch. Món mì gạo địa phương cần sợi bắp cải chần chín, thiếu nó thì cứ thấy thiếu vị gì đó.

 

Bà nội Tiểu Quyên cho đồ hào phóng, mỗi bát mì đều cho một nắm lớn, tiền thì kiếm , nhưng rau củ kèm cũng tốn nhanh. Khổ nỗi bà thật thà, đời nào chịu giảm bớt lượng rau củ .

 

Bình thường những thứ đều do làng thống nhất mua giúp, nhưng hôm nay trời , khách đông ? Mới một loáng hết sạch.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-co-mot-nhom-chat-toan-nguoi-xuyen-khong/chuong-188-qua-an-ui-3.html.]

“Tiểu Tịch...” Dân làng bán hàng rong lượt báo những thứ họ cần cho Lâm Tịch. Cô lấy một cuốn sổ ghi rời .

 

Cô về nhà lấy xe lái thẳng đến Hưng Thủy Bá. Thời tiết , Hưng Thủy Bá cũng nhiều ngoài bán hàng. Vì tuyến đường du lịch đó, một du khách tự lái xe cũng sẽ ghé qua đây dạo chơi.

 

Kiến trúc của làng Hưng Thủy Bá cũng đặc trưng, nhà cửa hai bên đường đa phần là kết cấu gỗ và gạch, đường sá cũng lát bằng đá xanh.

 

Lâm Tịch đến văn phòng xã . Biết Lâm Tịch là làng Liên Hoa đến lấy quà, nhân viên bảo Lâm Tịch ký tên đưa đồ cho cô.

 

“Đây là đồng hồ nhà nước phát cho . Đằng đồng hồ đều . Em cầm về đăng ký cẩn thận, mỗi lấy nào đều ghi rõ, cẩu thả nhé!” Nhân viên công tác dặn dò Lâm Tịch kỹ lưỡng.

 

Lâm Tịch gật đầu tỏ ý . Nhân viên công tác tiễn cô cửa, vẫn còn dặn dò: “Đến lúc đăng ký xong, nộp bảng cho chúng , chúng bên cũng đăng ký để báo cáo lên .”

 

“Vâng, em .”

 

Lâm Tịch cất đồng hồ cốp xe, lái xe đến chợ rau. Cô mua đầy đủ thứ trong danh sách, mỗi món đều thanh toán bằng WeChat để tiện cho kiểm tra sổ sách.

 

Lúc về nhà, cô kể chuyện và lời dặn dò của nhân viên công tác cho chị Nhậm. Chị Nhậm việc nghiêm túc, chị : “Tối nay dùng loa phóng thanh gọi đến.”

 

“Vâng.” Lâm Tịch ngoài, giao đồ mua hộ cho ở quảng trường.

 

Thời gian trôi qua, chớp mắt đến tối. Chị Nhậm xin những du khách đang mua đồ nướng, bảo họ đợi một lát, chạy đến trụ sở thôn để gọi loa.

 

Các chị em phụ nữ trong làng phát quà, ai nấy đều vui mừng hớn hở.

 

Bà Cô Tôn Thảo Hoa của Lâm Tịch tủm tỉm với : “Vẫn là nhà nước ! Đến ngày còn phát quà cho chúng . Chứ nếu là xã hội cũ, ai mà thế !”

 

Từ định giới thiệu đối tượng cho Lâm Tịch mà đến, bà Tôn Thảo Hoa bao giờ nhắc đến chuyện nữa. Một là vì Trì Hương Bình Lâm Tịch tuyển rể ở rể. Hai là bà cũng sợ chuyện tương tự xảy nữa.

 

Chuyện đó khiến bà mất mặt em dâu họ, điều bà Tôn Thảo Hoa vốn sĩ diện cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

May mà bà là nghĩ thoáng, nên giờ giới thiệu đối tượng cho Lâm Tịch nữa. Mất mặt một là đủ , nếu thêm nữa, còn mặt mũi nào mà gặp Trì Hương Bình.

 

thế, nếu là xã hội cũ, áp bức chúng là may. Giờ nhà nước chỉ phát quà, còn xây nhà cho dân vùng núi. Nhà đẻ ở vùng núi, mấy bữa về thăm, ôi chao, nhà lầu hai tầng, cả làng giống hệt , lúc về suýt nữa tìm thấy nhà .” Du lịch làng Liên Hoa mới phát triển, nên những trẻ về quê ăn Tết lượt rời mùng Tám.

 

làng giờ chỉ còn già và trẻ nhỏ.

 

“Thật quá, thật quá. Lần ngang qua đó, đúng là xây thật. Mong làng cũng sớm xây nhà thống nhất như .”

 

“Sắp , sắp . Lần Bí thư chi bộ , khách du lịch là làng tiền. Đợi nhiều tiền, chúng sẽ xây nhà.”

 

Mọi rôm rả, đến trụ sở thôn. Sau khi đăng ký và nhận đồng hồ, điểm chỉ rõ ràng bảng nhận, cầm đồng hồ về.

 

Các bà trong làng cả đời từng mua đồng hồ, huống chi là đồng hồ nhà nước phát. Ai nấy đều vui vẻ đeo lên tay.

 

Hộ khẩu của Diêu Vũ Nhiên gắn nhờ làng. Nhìn chiếc đồng hồ màu xanh lục thạch , hốc mắt Diêu Vũ Nhiên ươn ướt.

 

Cuộc sống bây giờ thật sự quá , là điều mà đây cô mơ cũng dám nghĩ tới.

 

Mọi cùng về nhà. Về đến nơi vẫn náo nhiệt, vì còn sớm, quầy hàng của họ vẫn còn du khách đang đợi. Mọi lao bận rộn. Mùi thức ăn thơm lừng bốc lên khu đất trống đối diện hồ Lâm Gia. Mọi ăn uống, tận hưởng cơn gió đêm se lạnh, địa phương trò chuyện phiếm. Du khách đến đây vô cùng hài lòng.

 

Ăn uống no nê, những ở khu homestay của Lâm Tịch chỉ cần nhấc chân là về đến phòng. Những ở homestay nhà dân cũng chủ nhà dẫn về.

 

 

Hơn chín giờ tối, tại đồn cảnh sát ở Xuân Thành, một phụ nữ lảo đảo chạy sảnh tiếp dân màn đêm che phủ. Nước mắt giàn giụa mặt, cô dùng tay áo quẹt ngang, ngẩng đầu một vòng chạy về phía cảnh sát đang trực ban.

 

“Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát, con gái mất ! dẫn con bé dạo bên ngoài, chỉ mới một lát mà con bé biến mất... tìm khắp khu chung cư ... Chúng ở ngay khu đối diện, bộ là đến đồn các ... Đồng chí cảnh sát, xin hãy giúp ...” Người phụ nữ báo án bật .

 

“Chị ơi, chị bình tĩnh . Con gái chị tên gì? Bao nhiêu tuổi? Học trường nào? Có đeo đồng hồ mà trường phát ?”

 

“Con bé tên Lưu Phất Hiểu, học lớp ba trường Tiểu học Trung tâm 3, con bé đeo đồng hồ...” Dù lòng nóng như lửa đốt, vẫn trả lời câu hỏi của cảnh sát.

 

 

Loading...