Tôi Có Một Nhóm Chat Toàn Người Xuyên Không - Chương 189: Thuốc chống ung thư (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:25:43
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tại hẻm Vạn Gia, thành phố Xuân Thành.

 

Một ông lão nhỏ thó tay cầm tẩu thuốc, chắp tay lưng thong thả đến căn nhà cuối cùng trong hẻm. Ông lấy tẩu t.h.u.ố.c gõ gõ lên cửa, chẳng mấy chốc, bên trong động tĩnh.

 

Cánh cửa mở , một ông lão khác dung mạo y hệt nghiêng để ông .

 

Căn nhà rách nát, trong sân vứt đầy rác rưởi. Hai căn nhà cấp bốn bên trong, một mùi gì đó rõ xộc .

 

“Lần mấy đứa?” Ông lão cầm tẩu t.h.u.ố.c từ ngoài đặt chân nhà thấy câu hỏi .

 

“Ba đứa. Hai đứa con gái lớn mười tám tuổi, còn một đứa tám chín tuổi.” Ông lão cầm tẩu t.h.u.ố.c trả lời.

 

Ông lão mở cửa cho ông nhíu mày: “Sao thằng cu nào thế? Bây giờ con trai giá hơn con gái nhiều.”

 

“Ôi dào, Thẩm Lão Đại, chuyện ? dạo trông con kỹ lắm, tài nào bắt thì ?” Ông lão cầm tẩu t.h.u.ố.c xong, sang em song sinh của : “Nếu tin thì tháng đến lượt ngoài đấy, đến lúc đó kiếm cho mấy thằng cu về là chứ gì.”

 

Thẩm Lão Đại lười ông em lải nhải: “Được , , tranh thủ ngủ một lát , lát nữa còn cùng giao hàng.”

 

Thẩm Lão Nhị cũng tầm quan trọng của sự việc, ông vật chiếc giường bẩn trong phòng ngủ , tiếng ngáy vang như sấm.

 

Thời gian trôi nhanh, chỉ một tiếng , Thẩm Lão Nhị Thẩm Lão Đại gọi dậy. Đã đến giờ họ giao hàng.

 

Hai mặc bộ quần áo bảo hộ vứt bừa một bên, đẩy hai chiếc xe đẩy nhỏ ở góc sân ngoài. Vừa bước khỏi cửa, khí chất của cả hai đổi, trở nên khổ sở và thật thà chất phác.

 

Hai đến công ty tập hợp, đó đẩy xe đến khu vực việc của . Suốt quãng đường, hai ở hai bên lề, quét sạch rác vỉa hè và lòng đường. Dưới ánh đèn vàng vọt, qua phố tấp nập, chẳng ai để ý nhiều đến những công nhân vệ sinh.

 

Đêm càng về khuya, đường càng thưa thớt. Mười hai giờ, hai cùng lúc đẩy xe về cùng một hướng.

 

Cùng lúc đó, tại một căn nhà tồi tàn ở ngoại ô thành phố Xuân Thành, cảnh sát giải cứu hai nữ sinh trung học và một học sinh tiểu học mất tích hôm nay. họ rút lui mà nấp trong bóng tối, chờ “thỏ” sa lưới.

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cảnh sát mai phục ở đây tròn hai tiếng đồng hồ.

 

“Cạch… cạch cạch… cạch cạch…”

 

Bánh xe đẩy vệ sinh lăn mặt đất bằng phẳng, tiếng xích sắt va vành thép của bánh xe vang lên đặc biệt rõ trong đêm tối.

 

“Này Thẩm Lão Đại, rốt cuộc bao giờ mới chịu sửa cái xe nát của ? Đêm hôm yên tĩnh thế , xe của dễ gây chú ý lắm đấy?” Thẩm Lão Nhị bất mãn với ông của từ lâu, chớp lấy cơ hội là bắt đầu ca cẩm.

 

“Câm miệng.” Một câu của Thẩm Lão Đại khiến Thẩm Lão Nhị ngậm miệng .

 

Quãng đường còn vẫn chìm trong im lặng. Khi khỏi thành phố, thấy căn nhà tồi tàn trong bóng tối, mắt hai ông lão đều sáng lên.

 

Họ rảo bước nhanh hơn, đẩy xe cũng nhanh hơn. Hai dừng cửa căn nhà, Thẩm Lão Đại mở cửa .

 

Ông ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu kinh ngạc sững sờ tại chỗ.

 

Thẩm Lão Nhị còn đang đợi ông đẩy xe , thấy ông yên tại chỗ thì vô cùng bất mãn bước : “Anh đẩy xe đây gì? Lỡ việc giao hàng…”

 

Lời của Thẩm Lão Nhị hết tắt ngấm. Một luồng sáng bật lên, Thẩm Lão Đại và Thẩm Lão Nhị cuối cùng cũng rõ, mắt đúng là một ổ cớm.

 

Cả hai dám bỏ chạy, vì những họng s.ú.n.g đen ngòm đang chĩa thẳng họ.

 

Thẩm Lão Đại và Thẩm Lão Nhị bắt. Mãi cho đến khi trong đồn cảnh sát, họ vẫn hiểu tại lộ.

 

Hai họ là hộ gia đình hưởng năm chính sách bảo đảm trong khu phố, vì tài sản, con cái nên ở trong một căn nhà nhỏ do chính phủ cấp. Công việc công nhân vệ sinh , hai hai mươi năm. Vì việc chăm chỉ, nhặt ví tiền thứ gì đường cũng đều trung thực nộp hoặc liên lạc với mất, nên họ luôn công ty bình chọn là nhân viên xuất sắc.

 

Đối với thắc mắc của Thẩm Lão Đại và Thẩm Lão Nhị, ai giải đáp cho họ.

 

….

 

Hôm , Lâm Tịch thức dậy rửa mặt xong liền xem điện thoại, thấy ngay tin tức các trình duyệt lớn đẩy lên. Lâm Tịch bấm xem, đầu top tìm kiếm là quà thăm hỏi ngày Phụ nữ do nhà nước gửi tặng.

 

Bên những tin tức , đa đều là lời cảm ơn. Giữa những lời cảm ơn đồng loạt đó, lác đác vài bình luận hòa hợp, nhưng cũng nhanh chóng trôi .

 

Top 2 bảng tìm kiếm là #Cả nước đồng loạt chống nạn buôn #. Bấm chủ đề là thông báo của cảnh sát các nơi đăng rạng sáng, là tin vui bắt bọn buôn .

 

Bên những tin vui là sự hân hoan của đông đảo cư dân mạng. Từ xưa đến nay, dân chịu khổ vì bọn buôn từ lâu .

 

Những tin tức còn top tìm kiếm đa là về các ngôi giải trí.

 

Về việc học sinh tiểu học, trung học và sinh viên đại học cả nước đều đồng phục thống nhất, bảng tìm kiếm của nền tảng hề . Phải tìm kỹ mới thấy chủ đề liên quan.

 

Lâm Tịch chợt hiểu , đây là cách các cơ quan chức năng bảo vệ học sinh.

 

Lâm Tịch chụp màn hình tất cả những bài báo gửi cho Diêu Hi Nhiên. Bên , Diêu Hi Nhiên mới từ phòng thí nghiệm , thấy tin nhắn Lâm Tịch gửi, cô mỉm .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-co-mot-nhom-chat-toan-nguoi-xuyen-khong/chuong-189-thuoc-chong-ung-thu-1.html.]

Mấy chiếc đồng hồ cô đưa cho Lâm Tịch lúc đều sử dụng công nghệ thế giới Tính Tế đào thải từ lâu, cô hy vọng Lâm Tịch trong lúc giúp chị gái cũng sẽ phản hồi công nghệ bên trong cho nhà nước.

 

Lâm Tịch đúng như ý cô, gửi chiếc đồng hồ điện thoại .

 

Công nghệ thể phổ cập trong nước nhanh như , Diêu Hi Nhiên cũng ngạc nhiên, nhưng điều đó cũng cho thấy các nhà lãnh đạo luôn đặt dân trong tim.

 

Tuy Diêu Hi Nhiên còn sống ở Địa Cầu nữa, nhưng trong lòng cô vẫn mong đất nước ngày càng hơn.

 

【Lãng Khách Tinh Tế - Diêu Hi Nhiên: Tịch Tịch, cô hỏi giúp xem họ cần công nghệ hàng vũ trụ tiên tiến và phương pháp gia công, tinh luyện vật liệu kèm . Nếu cần thì sẽ tổng hợp gửi cho cô.】

 

Thời gian Diêu Hi Nhiên hề rảnh rỗi, trong lúc nghiên cứu vũ khí, cô cũng nghiên cứu những công nghệ mà khoa học kỹ thuật hiện tại mà Địa Cầu thể thực hiện .

 

Các nhà nghiên cứu của Địa Cầu giỏi, điểm yếu của họ ở một vật liệu tiên tiến. Đây là những điều các giáo sư chuyên ngành giảng khi Diêu Hi Nhiên còn học.

 

Cô luôn ghi nhớ, dù đến thế giới giữa các vì cũng từng quên một giây một phút nào.

 

Lâm Tịch ngờ Diêu Hi Nhiên điều . Là Địa Cầu, ai mà mong đất nước ngày càng hơn chứ?

 

【Thiếu Nữ Địa Cầu - Lâm Tịch: từ chối .】

 

Diêu Hi Nhiên tháo găng tay, đưa tay lên vuốt tóc, sờ thấy cả tay đầy dầu mỡ, cô bật . Cô ở trong phòng thí nghiệm một tuần , ngay cả cơm cũng chỉ uống dung dịch dinh dưỡng.

 

Cô nhanh chóng về phía phòng sinh hoạt, tiện tay gửi tài liệu cho Lâm Tịch, những vật liệu mà công nghệ hiện tại của Địa Cầu thể chế tạo cũng tiện tay gửi qua.

 

Lâm Tịch mấy tập tài liệu khác , hít một thật sâu, cô lấy chiếc USB dùng để liên lạc với giáo sư Cố từ một góc trong gian .

 

Nói thì Lâm Tịch gửi nhiều chuyển phát nhanh cho giáo sư Cố, nhưng thực sự chuyện với ông chỉ một duy nhất với tư cách là bạn học Khăn Quàng Đỏ.

 

Thấy trời còn sớm, đến tám giờ, giáo sư Cố chắc cũng sớm như , Lâm Tịch ngoài ăn sáng .

 

Cô ăn một tô bánh cuốn trộn, dùng vị chua cay để bắt đầu một ngày lành.

 

Trên đường về khi ăn xong, cô theo lệ mở chai trôi dạt, tán gẫu vài câu vô thưởng vô phạt với một chơi ẩn danh trong thế giới vô hạn lưu, đó về đến nhà.

 

Ngồi trong phòng, máy tính mở sẵn sàng từ sớm.

 

Nhìn đồng hồ, tám rưỡi, tin rằng giáo sư Cố ở Kinh Thị cũng .

 

Lâm Tịch cắm USB máy tính, màn hình tối sầm , ngay đó biến thành một giao diện đầy cảm giác công nghệ, màn hình là màu xanh mực, đối diện với hình ảnh hoạt hình của bạn học Khăn Quàng Đỏ là một ông lão hoạt hình mặc áo blouse trắng, để râu trắng.

 

Hình ảnh đó khá giống với trưởng thôn trong bộ phim “Cừu vui vẻ và Sói xám” từng nổi đình nổi đám một thời, chỉ là đổi cừu thành thôi. Lần Lâm Tịch mở chiếc USB còn giao diện .

 

Chiếc USB đó Diêu Hi Nhiên lấy về nâng cấp một , Lâm Tịch thật sự hướng nâng cấp của cô là thế . Vốn dĩ còn căng thẳng, nhưng khi thấy hình ảnh hoạt hình đó, tâm trạng căng thẳng của cô lập tức thả lỏng.

 

 

Lúc tại Kinh Thị.

 

Giáo sư Cố An Bang sáng sớm ngân nga một bài hát tên, đến cơ quan từ sớm.

 

Tháng ba ở Kinh Thị cũng xuân, cây cối im lìm suốt một mùa đông đ.â.m chồi nảy lộc xanh non.

 

Giáo sư Cố những mầm xanh , cảm thấy như thấy hy vọng, tràn đầy sức lực. Ông vui vẻ đến sân tập.

 

Hầu hết tất cả nhân viên trong sân tập đều mặt, nhạc nổi lên, bắt đầu tập bài “Dịch Thư Thập Tam Kinh” theo nhân viên an ninh phía .

 

Tiếng nhạc hào hùng, sôi nổi xua tan cơn buồn ngủ, vài vòng tập, cơ thể đều cảm thấy vô cùng khoan khoái.

 

“Mọi năm cứ đến mùa giao mùa là cảm một , năm nay đến giờ vẫn dấu hiệu gì là bệnh cả.” Phía giáo sư Cố, hai nhà nghiên cứu trẻ đang trò chuyện.

 

thế, bệnh cột sống cổ. Từ lúc tập cái , bệnh cột sống cổ của lâu lắm tái phát. Hôm yêu mát-xa cho, bảo cái u mỡ gáy của xẹp nhiều đấy!”

 

“Cho xem nào… Thật sự xẹp . Anh xem của , dạo để ý đến cái .”

 

“Của cũng xẹp nhiều…”

 

Các nhà nghiên cứu mỗi một câu .

 

Nụ môi giáo sư Cố hề tắt, mặt treo một vẻ đắc ý nên lời.

 

Tuy bài “Dịch Thư Thập Tam Kinh” do ông đưa , nhưng là thông qua ông mà đưa mà.

 

Giáo sư Cố phơi phới, bạn già của ông, giáo sư Triệu, ngay bên cạnh. Bạn bè bao nhiêu năm, hồi còn ở trường là em giường giường , lão Cố nhếch m.ô.n.g lên là ông lão định thả cái rắm mùi gì .

 

Không cần cũng , lão Cố lúc chắc chắn đang đắc ý!

 

 

Loading...