Tôi Có Một Nhóm Chat Toàn Người Xuyên Không - Chương 213: Thư tín (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-25 09:58:06
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ Học Triết dẫn hai Lâm Tịch đến một căn nhà hai tầng gần đó, nơi lãnh đạo của đang chờ họ. Nhìn từ bên ngoài, căn nhà hai tầng trông gì đặc biệt, chỉ là một khối nhà vuông vức. Mặt tiền ngôi nhà hướng về phía ngọn núi, ốp gạch men màu vàng kem, còn mặt bên thì sơn trắng, nước mưa cho ẩm ướt và lốm đốm vài vết đen loang lổ. Bức tường sân cao hơn hai mét xây bằng gạch đỏ cắm đầy mảnh chai vỡ, một dây mướp từ bồn hoa hai bên cánh cổng sắt lớn màu gan lợn men theo tường bò trong sân, phủ kín nửa sân. Mướp mới quả, quả lớn nhất cũng chỉ to bằng ngón tay.

 

Từ Học Triết gõ cửa hai cái, lâu , một đàn ông mặc chiếc áo bố lỗ cũ ngả vàng mở cửa. Ông lớn tiếng chào hỏi Từ Học Triết dẫn họ trong sân.

 

Vừa sân, mười mặc đồ Tôn Trung Sơn màu đen thành hình tam giác ngược để chào đón họ. Người đàn ông đầu trạc bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, thuộc kiểu bộ quần áo khác ném đám đông là thể tìm .

 

Đây là đầu tiên Lâm Tịch thấy nhân viên an ninh quốc gia ngoài đời thực nên khỏi thêm vài .

 

Có lẽ nhận ánh mắt của Lâm Tịch, đàn ông trung niên bước lên một bước, chìa tay về phía cô: “Chào cô Lâm, tên là Tô Hải Bằng.”

 

“Chào ông.”

 

Sau màn chào hỏi ngắn gọn, mấy Lâm Tịch đưa phòng khách. Vừa bước cửa, Lâm Tịch kinh ngạc đến ngây .

 

Phòng khách vẫn là phòng khách, nhưng các phòng hai bên, mỗi phòng đều đặt năm chiếc máy tính, một vài ăn mặc như học sinh hoặc thanh niên lêu lổng đang máy tính. Vẻ mặt họ nghiêm túc và đắn, hợp với trang phục đang mặc.

 

Tô Hải Bằng thấy ánh mắt của Lâm Tịch và Trì Thu Thủy thì : “Đây là một tiệm net gia đình trá hình, những việc ở đây đều là sinh viên xuất sắc của các trường đại học lớn.”

 

“Cô Lâm, cô Trì, mời theo lối .”

 

Tô Hải Bằng dẫn họ về phía cầu thang, căn phòng bên là phòng , Từ Học Triết và những khác chắp tay lưng gác ở đầu cầu thang và các góc. Trì Thu Thủy khoác tay Lâm Tịch, theo Tô Hải Bằng .

 

cảm thấy thứ thật khó tin, cảm giác cứ như đang đóng phim hành động .

 

Tô Hải Bằng hiệu mời hai xuống, ông ghế chủ bắt đầu pha .

 

“Ông Tô, ông quen bố ?” Bàn tay đặt đùi của Lâm Tịch bất giác cào lên chiếc quần jean, đây là phản ứng tự nhiên của cô mỗi khi cực kỳ căng thẳng. Kể từ khi ông nội qua đời, cô bao giờ căng thẳng như .

 

, hai mươi năm , vẫn là một sinh viên nghiệp đại học. Vì một vài lý do, thực hiện nhiệm vụ vùng, và gặp bố cô ở đó.” Tô Hải Bằng nhắc đến chuyện với vẻ mặt chút hoài niệm.

 

Tim Lâm Tịch đập thình thịch.

 

Tô Hải Bằng rót pha tách đẩy đến mặt Lâm Tịch và Trì Thu Thủy: “Bố cô là nhân viên ở nơi vùng. Khi đó mới bước chân xã hội, tính cách vẫn còn chút ngây thơ khó tả.”

 

“Đã mấy bố cô cứu , nếu , chắc chắn lúc đó mất mạng .”

 

Thế giới hai mươi năm hề an , nhà Nam Cung khi đó nắm giữ bốn mươi phần trăm sản nghiệp đen của Hoa Quốc. Bọn chúng ngang ngược vô pháp, việc ác nào . Ở một khu vực, của gia tộc Nam Cung thậm chí thể coi là thổ hoàng đế, dân thường chịu khổ kể xiết. Hơn nữa, nhà Nam Cung là một trong những khối u ác tính mà nhà nước thể loại bỏ, sự xâm nhập của chúng các cơ quan nhà nước cấp cơ sở vượt xa sức tưởng tượng của thường.

 

Việc trấn áp chúng là điều bắt buộc.

 

một bộ phận cán bộ cơ quan cấp cơ sở còn đáng tin, thông tin của những vấn đề cũng bàn của Tứ Đại Gia Tộc. Vì , trong tình huống đó, hầu hết những thực hiện nhiệm vụ đều là những kẻ non nớt như Tô Hải Bằng. Có nghiệp đại học, là binh sĩ mới nhập ngũ đầy hai năm.

 

Nhiệm vụ đó, hy sinh lên tới hàng trăm , đó là thương vong tập thể quy mô lớn nhất kể từ khi Hoa Quốc thành lập. đó, họ x.é to.ạc một lỗ hổng trong thế lực của nhà Nam Cung, sự hy sinh của họ là ý nghĩa, họ mang một tia sáng cho dân lúc bấy giờ.

 

“Sau khi thiết với bố cô, những lúc rảnh rỗi, kể cho về gia đình . Anh luôn nhắc đến cô, còn xem ảnh của cô nữa.” Tô Hải Bằng đưa tay lục lọi trong bàn việc, một lúc , ông đẩy một tấm bìa cứng nhỏ qua.

 

“Đây là tấm ảnh bố cô để cho kỷ niệm lúc chúng chia tay.”

 

Lâm Tịch đưa tay cầm lấy tấm ảnh, trong ảnh hai , Tiết Mẫn thời trẻ đang bế cô, tay cô cầm một con búp bê vải, cây dừa bãi biển. Má bà áp má Lâm Tịch lúc nhỏ, khóe miệng nở nụ dịu dàng. Ánh mắt bà hiền hòa đến thế, hề giống với Tiết Mẫn mà Lâm Tịch gặp Tết.

 

Trước hôm nay, Lâm Tịch vẫn luôn Trì Hương Bình rằng Tiết Mẫn yêu thương cô lúc nhỏ, nhưng cô vẫn thể tưởng tượng . Song khi thấy tấm ảnh , cô dường như cảm nhận tình yêu của Tiết Mẫn dành cho .

 

Cổ họng Lâm Tịch nghẹn . Lớn lên mà sự tham gia của cha , Lâm Tịch tiếc nuối, chỉ là khi trưởng thành, nỗi tiếc nuối đè nén xuống.

 

Trì Thu Thủy uống tách mặt, CPU trong đầu như cháy khét.

 

Một lúc lâu , Lâm Tịch mới đẩy tấm ảnh trả cho Tô Hải Bằng.

 

“Ông tại về nhà ạ?”

 

Tô Hải Bằng gật đầu: “Lúc đó còn của thế giới , chỉ rằng phản bội, thể về nhà, cũng tìm đường về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-co-mot-nhom-chat-toan-nguoi-xuyen-khong/chuong-213-thu-tin-1.html.]

 

Tim Lâm Tịch thắt , thả lỏng. Hóa bố cô, Lâm Chung Huân, thật sự bỏ rơi cô. Nghĩ , những ẩm ướt sâu thẳm trong lòng Lâm Tịch dường như cũng tan nhiều.

 

“Cảm ơn ông hôm nay cho những điều .” Lâm Tịch chân thành cảm ơn Tô Hải Bằng. Dù Tô Hải Bằng những lời với mục đích gì, Lâm Tịch vẫn ơn ông.

 

Tô Hải Bằng xua tay với Lâm Tịch: “Không cần cảm ơn, bố cô là em sinh t.ử với . Nếu cô ngại, thể gọi một tiếng chú Tô.”

 

Tô Hải Bằng kéo gần quan hệ với Lâm Tịch, cô liền : “Chú Tô.”

 

Nụ của Tô Hải Bằng chân thành hơn năm phần. Ông dậy, di chuyển chiếc kệ trang trí ở một bên phòng , phía kệ lộ một cánh cửa màu đen. Tô Hải Bằng quét mặt, quét võng mạc, lấy một chiếc hộp màu trắng từ bên trong.

 

trong lòng cô chắc chắn nhiều thắc mắc, lẽ cũng nửa tin nửa ngờ những gì . Đây là di vật của bố cô, dặn , nếu một ngày nào đó cô thật sự đến đây, thì hãy giao những thứ cho cô. Cô xem xong sẽ hiểu.”

 

Chiếc hộp màu trắng bằng chất liệu gì, cầm thấy mát lạnh và trơn nhẵn. Toàn bộ chiếc hộp một khe hở, càng dấu vết của ổ khóa. Lúc Tô Hải Bằng cầm gì khác thường, nhưng khi Lâm Tịch đặt tay lên, chiếc hộp bỗng hiện lên những dải đèn màu sặc sỡ, ánh sáng bảy màu dù bốn ngày cũng vô cùng lấp lánh.

 

Lâm Tịch nhịn che mặt, hiệu ứng đèn thật sự chút quê mùa.

 

Trì Thu Thủy bên cạnh kìm mà bật .

 

Dải đèn chạy vui mắt, nhưng chiếc hộp vẫn mở. Lâm Tịch ôm hộp bốn phía, ở một mặt thấy rãnh nông, rãnh đó vặn bằng kích thước của một lá bài poker.

 

Lâm Tịch chợt nảy ý nghĩ, cô cho tay túi, lấy tấm thẻ bài đặt rãnh.

 

Hiệu ứng đèn dừng một lúc, đó “cạch” một tiếng, chiếc hộp mở .

 

Lâm Tịch trong hộp, thứ ở cùng là một lá thư. Trên phong bì màu vàng, mấy chữ bay bướm: “Gửi bé ngoan Lâm Tịch.”

 

Lâm Tịch thấy cái tên “bé ngoan” thì ngẩn một lúc lâu. Ký ức xa xôi ùa về, khi cô tiểu học, ông bà nội vẫn thường gọi cô bằng cái tên mật . Sau cô lớn lên, cái tên còn gọi nữa, dần dần, cô cũng quên mất còn một cái tên như .

 

Lâm Tịch cảm thấy cảm xúc của hôm nay giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc. Cô lấy lá thư khỏi hộp, Tô Hải Bằng tự giác ngoài, nhường gian phòng cho cô. Trì Thu Thủy liếc cũng theo ngoài.

 

Lâm Tịch xuống ghế, mở lá thư .

 

【Tịch Tịch yêu:

 

Không khi con lá thư thì bao nhiêu tuổi , bố đoán chắc hơn hai mươi nhỉ? Rất xin rời một lời từ biệt, bao nhiêu năm qua, bố tròn trách nhiệm của một con, chồng và cha.

 

Ông bà nội chắc chắn hận bố, con lẽ cũng còn là con nữa .

 

Năm đó rời khỏi Trái Đất là ý của bố. Một vị khách đến từ gian khác mà bố từng giúp đỡ xé rách hư tìm đến. Để ngăn phá hoại Trái Đất, bố chỉ thể mở cổng gian đưa . Trong trận chiến đó, bố lạc dòng chảy thời hỗn loạn, thể tìm đường về nữa.

 

Để về nhà, bố gia nhập một tổ chức, chỉ cần thành một trăm nhiệm vụ là thể trở về. Đây là nhiệm vụ thứ hai mươi của bố .

 

Thời gian còn nhiều, bố sẽ sơ qua cho con về tình hình của thế giới .

 

Những gia tộc hàng đầu của thế giới đến từ Liên bang Mary Sue. Người ở thế giới đó ai cũng sẽ thức tỉnh thiên phú thẻ bài, và độ mạnh yếu của thiên phú đ.á.n.h giá dựa tỷ lệ phần trăm thức tỉnh.

 

Hai trăm năm , những kẻ phản bội của vài gia tộc hàng đầu thế giới Mary Sue trộm bảo vật trong nhà, cưỡng ép phá vỡ Rừng Sương Mù để đến thế giới . Vì chúng sử dụng thẻ bài kiến thiết, nên chính quyền của thế giới thể tiếp cận nơi ở của Tứ Đại Gia Tộc. Nếu cố gắng tiếp cận, dù là điện thoại s.ú.n.g pháo đều sẽ mất mục tiêu.

 

Mặc dù với sự giúp đỡ của bố, chính quyền thế giới giáng một đòn mạnh nhà Nam Cung, kẻ từng một thời lừng lẫy như hoàng đế thế giới ngầm, nhưng bố cũng đành bó tay với ba gia tộc còn .

 

Nếu con lá thư , chắc chắn con mang theo thẻ bài đến đây. Con học Dịch Thư Thập Tam Kinh ? Con hãy đặt thẻ bài trong tay và tập trung suy nghĩ về hình dạng của nó, nếu thẻ bài nóng lên, chứng tỏ con ký kết khế ước với nó.

 

Tứ Đại Gia Tộc là những vị khách đến từ dị gian, sự xuất hiện của họ khiến thế giới sản sinh một Thiên Đạo khác. Nếu lúc con đến, Tứ Đại Gia Tộc vẫn hợp nhất, điều đó nghĩa là Thiên Đạo vẫn đại thành. Lúc , con chỉ cần ném thẻ bài về phía nơi ở của Tứ Đại Gia Tộc, thẻ bài sẽ tự động thu hồi nơi ở của chúng. Sức mạnh của Dị Thiên Đạo sẽ tổn hại nặng nề, và Thiên Đạo thật sự nó áp chế sẽ đủ sức để xử lý nó.

 

Chuyện chính đến đây là .

 

Bé ngoan, bố xin . Nếu bố thật sự thể thành một trăm nhiệm vụ đó để về nhà, nhất định sẽ đích xin .

 

Mong ngày đó sẽ đến, mong bé ngoan của bố sống một đời bình an, vui vẻ.】

 

 

Loading...