Tôi Có Một Nhóm Chat Toàn Người Xuyên Không - Chương 232: Thà làm phu nhân nhà nghèo, còn hơn làm thiếp nhà giàu
Cập nhật lúc: 2025-11-27 07:56:30
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại một nhà lao tối tăm thấy ánh mặt trời của thế giới cổ đại, khắp Sở Di chi chít vết thương, m.á.u tươi thấm qua lớp quần áo còn rõ màu gốc, loang lổ vệt đen xen lẫn đỏ.
Cô khó khăn cử động, cố gắng ngẩng đầu về phía ô cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng giam. Ô cửa sổ dẫn ánh nắng bên ngoài , rọi xuống nền đất, vệt nắng vàng óng như khiến cho gian đó cũng trở nên ấm áp hơn nhiều. Sở Di lim dim mắt, cơn buồn ngủ ập đến kiểm soát nổi.
Bên ngoài vọng tiếng bước chân. Sở Di theo âm thanh sang, đến là một phụ nữ mặc váy áo lộng lẫy. Cô dừng bước cửa phòng giam, tên cai ngục khom lưng tiến lên mở cửa, đó nhanh như chớp lùi ngoài.
Người phụ nữ lộng lẫy bước phòng giam, ngay vệt nắng. Ánh mặt trời càng khiến bộ y phục cô thêm phần rực rỡ.
Sở Di ngẩng đầu Từ Tư Vũ, nhưng mắt hiện về những ngày tháng hai còn ở chung ký túc xá, cùng , cùng tan ca. Vì cả hai đều là bác sĩ thực tập trong bệnh viện nên mối quan hệ của họ cực kỳ thiết. Thân đến mức nào ư? Thân đến mức quần áo thể mặc chung, tiền bạc thể luân phiên xài đỡ cho .
Xuyên đến thời đại , hai họ nương tựa để sống. Về , họ chọn hai con đường khác . Cô vẫn tiếp tục bác sĩ ở thời cổ đại, còn Từ Tư Vũ thì nhanh chóng rơi lưới tình khi quen một đàn ông. Chẳng bao lâu , hai thành , cuộc sống trôi qua .
Giờ đây gặp , một trời, một đất.
thể gặp Từ Tư Vũ khi c.h.ế.t, cô cảm thấy cái c.h.ế.t cũng còn quá khó chấp nhận.
Trong thời gian , vô đến hỏi cô hối hận . Cô nghĩ, hối hận, hối hận vì từ chối lời cầu của đó, cũng hối hận vì chữa bệnh cứu . Chỉ là nếu một nữa, cô sẽ cứu bất kỳ ai một cách mù quáng.
Tiếng bước chân xa dần, Từ Tư Vũ phịch xuống bên cạnh cô, chẳng hề bận tâm bộ y phục lộng lẫy vấy bẩn bởi sự dơ dáy trong phòng giam.
“Xin , tớ cứu .” Giọng Từ Tư Vũ nhỏ, mang theo một nỗi bi ai thành lời.
Cô run rẩy đưa tay nắm lấy tay Sở Di, những vết thương tay cô mà nước mắt tuôn rơi. Sở Di nắm tay bạn , nhưng gân tay đứt nên ngay cả sức để siết nhẹ tay Từ Tư Vũ cô cũng .
Nước mắt Từ Tư Vũ từng giọt, từng giọt rơi xuống mu bàn tay Sở Di.
“Đừng , là lắm đấy.” Giọng Sở Di nhẹ, yếu ớt, như thể thể tắt lịm giây tiếp theo.
Từ Tư Vũ đến nghẹn ngào. Trước đây cô vốn , mỗi như , Sở Di đều dỗ dành cô bằng câu . Vừa nghĩ đến việc sẽ bao giờ những lời của Sở Di nữa, cô kìm nỗi đau thương.
Cô nghiêng , ôm chầm lấy Sở Di mà bật , giọng tràn ngập bi thương.
Sở Di vuốt ve gò má bạn, tựa vai cô , khẽ : “Sau tớ còn nữa, tự lo cho nhé. Nắm quyền lực thì cứ nắm, nắm thì nắm lấy tiền. Con cái sinh dạy dỗ cho . Chỗ ở của tớ nhiều sách, đều là sách giáo khoa tớ chép trong những năm qua, lúc rảnh rỗi cứ đưa chúng nó đến xem.”
“Đừng buồn nữa, đây chúng vẫn bàn xem c.h.ế.t xuyên về ? Bây giờ tớ thử nghiệm đây, nếu tớ thật sự xuyên về , tớ sẽ chăm sóc bố , đừng buồn nữa.”
Từ Tư Vũ cứ lắc đầu nguầy nguậy: “Sở Di, tớ đây? Cậu bỏ một tớ thế giới , tớ đây?”
Nước mắt Sở Di cũng lăn dài. Nếu thể, cô cũng ở bên Từ Tư Vũ, mãi mãi ở bên cạnh bạn , nhưng khó quá. Cô chỉ một y thuật xem là xuất chúng ở thời đại , chứ quyền thế để bảo vệ bản .
Lần cô gài bẫy, là do cô ngu, do cô ngốc. Giờ đây cô chỉ hối hận vì đồng ý lời cầu hôn của đó. Bây giờ đang ở biên cương, còn cô thì ở trong ngục tù, ngay cả cuối cùng cũng thể gặp mặt, Sở Di chút tiếc nuối.
Sao thể tiếc nuối cho , đó là đàn ông duy nhất khiến cô rung động cả và khi xuyên . Cô họ hợp , càng rõ nếu ở bên , những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống sẽ bào mòn tình yêu của họ. Vì , ngày đó cô kiên quyết từ chối.
Giờ một năm trôi qua, ai ngờ chia tay vui vẻ đó là gặp mặt cuối cùng của họ. Nếu sớm như , lúc đó cô dịu dàng hơn, chuyện với nhiều hơn một chút.
Sở Di cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu. Cuộc đời cô như một thước phim lướt qua mắt. Nước mắt còn khô, cô bật : “Tư Vũ, còn nhớ đầu chúng gặp ? Chúng vác theo hành lý to đùng, gặp đầu ở cổng bệnh viện. Cậu cầm một ly sữa đậu nành, vì quá nhanh nên sữa đổ hết cả .”
Sở Di hít một thật sâu, mắt hiện lên đầu gặp gỡ đó. Khi cô đang bắt mạch cho bệnh trong y quán, còn thì cưỡi ngựa vụt qua phố. Bộ áo giáp trắng bạc lấp lánh ánh mặt trời. Có lẽ thấy ánh mắt của cô nên đầu , một trẻ tuổi đến bất ngờ, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt lạnh lùng xa cách.
“Giúp tớ nhắn với một câu, rằng Sở Di hy vọng quãng đời còn của sẽ luôn khỏe mạnh, bình an và vui vẻ.”
Trước mắt cô dường như hiện trai gốc cây lê, một áo đen. Giữa trời hoa trắng xóa, chỉ đóa hoa đào tay là sắc đỏ duy nhất.
Một khung cảnh khác hiện lên trong tâm trí cô. Trong một căn nhà rộng chừng tám mươi mét vuông, bố cô tựa sofa xem TV, còn cô bên cạnh nghịch điện thoại. Thật , thật đáng hoài niệm.
Tiếc là, bao giờ thể gặp nữa.
【Ting~ Phát hiện xuyên Sở Di đang trong tình trạng nguy kịch, đồng ý tham gia nhóm chat của những xuyên ? Có/Không.】
Trước mắt Sở Di hiện một màn hình lơ lửng, bên tai còn văng vẳng âm thanh điện t.ử mơ hồ. Sở Di mỉm .
Bằng chút ý thức còn sót , cô nhấn đồng ý, đó từ từ nhắm mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-co-mot-nhom-chat-toan-nguoi-xuyen-khong/chuong-232-tha-lam-phu-nhan-nha-ngheo-con-hon-lam-thiep-nha-giau.html.]
Từ Tư Vũ ôm lấy cơ thể cô, thành tiếng, đến nỗi Lâm Tịch đến từ lúc nào cũng .
“Giao cô cho , thể cứu cô .” Lâm Tịch thản nhiên lên tiếng.
Từ Tư Vũ đột ngột . Lâm Tịch vẫn đang mặc trang phục của thế giới , khác một trời một vực so với trang phục của thế giới . Từ Tư Vũ cảnh giác Lâm Tịch, cẩn thận đặt Sở Di xuống chắn cô .
“Cô là ai?” Vừa , cô liếc cánh cửa phòng giam lưng Lâm Tịch, hề dấu hiệu dịch chuyển.
“Thật sự để cứu cô ? Không cứu nữa là cô sẽ c.h.ế.t thật đấy.”
Từ Tư Vũ mím môi, cuối cùng vẫn lùi bước sang một bên.
Lâm Tịch lấy một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, đây là viên t.h.u.ố.c mà Sở Thiên Mặc đưa cho cô. Số lượng nhiều, tổng cộng cũng chẳng bao nhiêu viên, đây là đầu tiên Lâm Tịch sử dụng.
Từ Tư Vũ bên cạnh lặng lẽ quan sát. Là một bác sĩ, dù bỏ nghề lâu khi xuyên , nhưng những kiến thức cơ bản cô vẫn quên. Vừa cô kiểm tra, Sở Di ngay cả thở yếu ớt cũng còn. Cô sợ Lâm Tịch đột nhiên xuất hiện sẽ gây bất lợi cho Sở Di, thậm chí còn nghĩ rằng đây là kẻ thù của họ phái đến để hãm hại .
bây giờ còn cách nào khác, cô Sở Di sống. Xuyên đến thế giới xa lạ , họ chính là thiết nhất của . Nếu cô c.h.ế.t , sẽ thật sự bơ vơ nơi nương tựa thế giới .
Hiệu quả của Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan rõ rệt, chỉ trong chốc lát, sắc mặt Sở Di trở nên hồng hào hơn. Từ Tư Vũ dựa tường ôm ngực, , cô mừng đến phát .
“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cô.” Cô nghẹn ngào lời cảm ơn với Lâm Tịch.
Lâm Tịch cô , điện thoại cứ rung liên tục. Cô lấy điện thoại , màn hình hiển thị hệ thống nhóm chat tạm thời mở khóa chức năng mời đối diện nhóm.
Lâm Tịch nhấn phía cô , chiếc nhẫn tay Từ Tư Vũ nóng lên. Cô vô thức đưa tay sờ , một thông báo mời hiện mắt.
lúc , cô cuối cùng cũng thấy chiếc điện thoại trong tay Lâm Tịch. Khoảnh khắc đó, cô sững sờ, ngây .
“Đồng ý nhóm .” Giọng của Lâm Tịch kéo cô về thực tại.
Từ Tư Vũ luống cuống tay chân nhấn đồng ý, đó, một tin nhắn chào mừng của hệ thống hiện mắt cô .
Bên ngoài tiếng bước chân truyền đến. Từ Tư Vũ , đó là do tên cai ngục bên ngoài đợi sốt ruột nên tìm cô .
Lâm Tịch cũng thấy tiếng bước chân. Cô đến thế giới một cách khẩn cấp, hiểu gì về nơi đây cả. Cô gật đầu với Từ Tư Vũ.
“ đưa cô , chuyện gì thì liên lạc trong nhóm.”
Cô đốt một lá bùa, đó suy nghĩ một chút ném thêm một lá bùa giấy xuống đất. Lá bùa rơi xuống đất, ngụy trang thành hình dáng của Sở Di đang co ro trong góc tường. Đây là Bùa Hình Nhân mà Bạch Thanh Đình ở thế giới tiên hiệp đưa cho cô, cô vẫn dùng đến bao giờ, hôm nay dịp.
Cô xé nát lá bùa, nắm lấy tay Sở Di biến mất khỏi phòng giam trong nháy mắt.
Từ Tư Vũ trong phòng giam một lúc, mắt cô vẫn còn đỏ hoe, nhưng mặt còn vẻ lo lắng. Tên cai ngục đến mở cửa cho cô . Cô thong thả bước ngoài, vài bước đầu hình nhân trong góc.
Chiếc nhẫn cứ nóng lên từng đợt, cô xem, nhưng cũng bây giờ thích hợp. Cô còn nhiều điều hỏi, tay nắm chặt chiếc nhẫn, sải bước khỏi phòng giam. Bên ngoài, chồng cô đang ở cửa chờ đợi.
Hắn vẫn mặc bộ quan phục màu gan lợn.
Từ Tư Vũ thấy , những cảm xúc tủi , sợ hãi, vui mừng cùng lúc bùng nổ, nước mắt rơi lã chã như chuỗi ngọc đứt dây.
Chồng cô , Lễ Bộ Thị lang đương triều, cũng là Tiêu Thiên Lãng của phủ Tiêu Quốc công, bước tới, dắt tay cô lên xe ngựa.
Lên xe ngựa, cỗ xe từ từ lăn bánh, Tiêu Thiên Lãng : “Trưởng Công chúa Điện hạ vẫn luôn loạn, Hoàng thượng cưng chiều Trưởng Công chúa, hạ chỉ g.i.ế.c Sở Di. Văn võ bá quan trong triều dâng tấu cầu xin, nhưng vô dụng, Hoàng thượng vẫn khăng khăng độc đoán.”
“Có mấy cầu xin gay gắt hạ ngục .”
Xuyên ba năm, Sở Di vẫn luôn chữa bệnh cứu . Hôm nay Từ Tư Vũ thể ngục thăm cô cũng là nhờ lệnh của mà cô từng cứu mạng.
Từ Tư Vũ nước mắt lưng tròng thương của . Tiêu Thiên Lãng lau nước mắt cho cô , : “Lúc hạ triều, Vương đại tổng quản bên cạnh Hoàng thượng đến tìm , rằng chỉ cần Sở Di đồng ý nhập Hậu cung, thể miễn tội c.h.ế.t.”
“Hắn mơ ! Sở Di nhà mà đồng ý thì đồng ý từ lâu . Năm đó Lâm Hoàng từng với trưởng công chúa Chiêu Dương, thà phu nhân nhà nghèo chứ nhà giàu. Lâm Hoàng mới băng hà bao lâu, mà đương kim Thánh thượng quên lời dạy của ?”
“Còn Chiêu Dương Trưởng Công chúa nữa, nàng quên ai kéo nàng từ quỷ môn quan trở về ? Nàng hành hạ Sở Di như thế, đêm về ngủ yên ?”