Tôi Có Một Nhóm Chat Toàn Người Xuyên Không - Chương 234: Điểm khảo nghiệm
Cập nhật lúc: 2025-11-27 07:56:32
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Tư Vũ tỉnh dậy thấy tất cả trong viện đều mặc đồ trắng, gương mặt tỳ nữ ai nấy cũng lộ vẻ đau buồn. Các chị em dâu và cô em chồng cô với ánh mắt ngập ngừng, thôi.
Dựa vẻ mặt của họ, Từ Tư Vũ “Sở Di” c.h.ế.t .
Cô cũng buồn, nhưng chỉ là một chút thoáng qua mà thôi. Cô giả vờ đau khổ, nhốt trong phòng gặp ai. Tiêu Thiên Lãng gác công vụ, chờ ngoài cửa.
Cơn mưa đêm qua lớn, hoa hải đường trong sân đ.á.n.h rụng tơi tả, lá cây cũng rơi lả tả theo. Mấy nha cẩn thận quét dọn, dám gây một tiếng động thừa thãi nào.
Nghe tiếng nức nở lúc lúc của vợ trong phòng, tâm trạng Tiêu Thiên Lãng cũng chùng xuống, trong đầu hiện lên cảnh tượng buổi lâm triều sáng nay.
Vị hoàng đế cao cao tại thượng dường như thức trắng đêm, ngai vàng, ánh mắt các quan văn võ đều mang một nỗi bi thương. Khi nhắc đến chuyện Sở Di c.h.ế.t, ngài còn rơi lệ. Ai còn tưởng ngài nặng tình sâu đậm với Sở Di đến nhường nào .
Đặc biệt là Chiêu Dương Trưởng công chúa, nàng lóc từ trong cung đến ngoài, hễ gặp quen là lóc kể lể bất đắc dĩ , chỉ vì quá đau lòng vì mất con nên mới cho Sở Di một bài học.
Màn lóc kể lể của nàng lan truyền khắp hoàng thành trong một thời gian cực ngắn, đến mức “khen” thế nào cho . lưng, ai nấy đều bàn tán xôn xao, cho rằng bộ dạng của hoàng đế và Trưởng công chúa Chiêu Dương chính là mèo chuột, giả nhân giả nghĩa.
Nhất là Trưởng công chúa Chiêu Dương, dùng một câu tục một chút để hình dung thì giống như một kỹ nữ cố gắng giữ vẻ ngoài đức hạnh. Cái t.h.a.i trong bụng vì sảy, chẳng lẽ trong lòng nàng tự ? Dựa mà đổ hết tội lên đầu Sở Di?
Nàng dồn Sở Di chân tường, thẳng tay chà đạp tàn nhẫn như , là vì hoàng đế cho nàng điều kiện thể từ chối đúng ?
Nàng và hoàng đế tính toán kỹ thứ. Họ kéo Sở Di từ mây cao yêu mến kính phục xuống, đó họ sẽ xuất hiện như những vị cứu tinh, thuận lý thành chương ôm vầng trăng sáng lòng, giống hệt như phò mã năm xưa.
Trò hèn hạ hai họ dùng nhiều . Họ tính toán thứ, chỉ là tính đến việc Sở Di sẽ c.h.ế.t trong ngục.
Hai cũng sợ, thế nên Trưởng công chúa cung suốt đêm để bàn bạc với Lâm Tông Hi. Vì mới cảnh hoàng đế rơi lệ vì cái c.h.ế.t của Sở Di triều sáng nay, và Trưởng công chúa Chiêu Dương lóc từ trong cung .
Thậm chí để dập tắt lửa giận của dân chúng, họ còn bịa những lý do mà ngay cả chính họ cũng thể tin nổi để lấp liếm. Đặc biệt là những lời Trưởng công chúa , quả thực là tự vả mặt .
Ở trong phòng, Từ Tư Vũ nghĩ những chuyện đau buồn của cả và khi xuyên , nghĩ đến cha ở kiếp , cô thành công đến sưng cả mắt.
Thấy cũng hòm hòm , cô mới bước ngoài. Vừa mở cửa, thấy Tiêu Thiên Lãng vẫn đang đợi, cô lạnh lùng hỏi:
“Phó Ngạn Thần vẫn tới ?”
Từ lúc Sở Di hạ ngục đến khi c.h.ế.t, tổng cộng nửa tháng trôi qua. Thời cổ đại dù thông tin phát triển đến , với quyền thế và địa vị hiện tại của Phó Ngạn Thần, thể nào chút gì. Nửa tháng đủ để trở về .
“Theo tin tức nhận , đêm qua đến ngoại thành, sáng sớm nay cải trang đến thiên lao. Nếu gì bất ngờ, bây giờ đón Sở Di .”
Từ Tư Vũ gật đầu: “Thiếp đến thăm nàng .”
“Được.”
Ngoài trời mưa phùn lất phất, Tiêu Thiên Lãng cẩn thận dìu Từ Tư Vũ ngoài. Tên tiểu tư cho chuẩn sẵn xe ngựa, đang đỗ ngay ở cửa.
Họ thẳng đến phủ Đại tướng quân. Bên ngoài phủ treo cờ trắng, tiểu tư đón khách cũng mặc đồ tang. Xung quanh là xe ngựa về hướng đó. Kéo rèm xe ngoài, hai bên đường là nhiều phụ nữ đang đội mưa tới. Từ Tư Vũ nhận nhiều gương mặt quen thuộc, đó là những cô và Sở Di cùng chữa trị.
Nhìn những cỗ xe ngựa lướt qua, tất cả đều ký hiệu của nữ quyến các gia tộc.
Hốc mắt Từ Tư Vũ nóng lên. Cô chí tiến thủ, cũng quá yêu thích nghề y, ngay cả việc chọn học y cũng là do cha cô ép buộc. Sau khi xuyên , lúc xác định thể trở về nữa, cô đồng ý lời cầu hôn của Tiêu Thiên Lãng. Tiêu gia định kiến môn đăng hộ đối, hai ở bên từng gặp bất kỳ trở ngại nào.
Sở Di kiên trì hành nghề y, cô hiểu và tôn trọng, cũng cố hết sức bảo vệ bạn , nhưng vẫn thể bảo vệ nổi.
Ban đầu cứ ngỡ Trưởng công chúa Chiêu Dương sẽ là bạn, là chỗ dựa của họ, mãi cho đến khi phát hiện đẩy Sở Di ngục chính là Trưởng công chúa, cô mới bàng hoàng tỉnh ngộ.
Con cháu hoàng tộc gì tình cảm thật sự? Họ coi Trưởng công chúa là bạn, nhưng chỉ xem họ như món đồ chơi cũng , cũng chẳng . Khi món đồ chơi còn mang giá trị, sẽ lập tức vứt bỏ thương tiếc.
“Đến .” Giọng Tiêu Thiên Lãng vẫn dịu dàng như khi.
Từ Tư Vũ vịn tay bước xuống xe. Xuống cô mới phát hiện các chị em dâu của đều đến.
Phủ Đại tướng quân lập xong linh đường. Đại tướng quân Phó Ngạn Thần trong linh đường, với phận ở để đáp lễ khách đến viếng. Nhìn một vòng xung quanh, trong khách khứa , nữ khách chiếm đa , mà quyến thuộc của các quan văn võ trong triều chiếm hơn một nửa.
Trong ít đến, một phần là những bãi quan lưu đày vì cầu xin cho Sở Di hôm , phần còn là những kẻ trung thành với hoàng tộc họ Lâm.
Trưởng công chúa Chiêu Dương cũng đến. Nàng mặc một bộ váy màu trắng, mắt sưng húp, mặt trang điểm. Nàng ba mươi lăm tuổi, ở cái thời mười lăm tuổi thể kết hôn , thì cũng đến tuổi bà nội . Dáng nàng thon thả, mang theo khí chất liễu yếu đào tơ, dìu nàng là một thiếu niên hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú. Đó là diện thủ mà Trưởng công chúa Chiêu Dương sủng ái, mới nạp phủ năm ngoái. Trước đó, Trưởng công chúa và phò mã vẫn luôn ân ái mặn nồng.
Sự xuất hiện của nàng khiến cả sảnh đường im phăng phắc. Theo hai là mấy ma ma, một trong đó đang bế một đứa bé ba tuổi. Đó là con trai duy nhất của Trưởng công chúa và phò mã, m.a.n.g t.h.a.i khó, sinh cũng dễ dàng gì. Cứ ngỡ Trưởng công chúa và phò mã sẽ vì đứa con mà tình cảm càng thêm thắm thiết. Ai ngờ chỉ hai năm , Trưởng công chúa diện thủ, phò mã cũng về nhà cũ, chuyên tâm dạy dỗ đứa con với vợ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-co-mot-nhom-chat-toan-nguoi-xuyen-khong/chuong-234-diem-khao-nghiem.html.]
Thật đáng buồn.
Nàng đến mặt Từ Tư Vũ, đưa tay định nắm lấy tay cô, nhưng Từ Tư Vũ lùi một bước, cung kính hành lễ.
“Thần phụ mắt Trưởng công chúa Chiêu Dương, chúc Trưởng công chúa an lành.”
Vẻ bi thương mặt Trưởng công chúa Chiêu Dương cứng một giây, ánh mắt Từ Tư Vũ thoáng chốc trở nên sắc lẹm.
Từ Tư Vũ cảm nhận điều đó, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, trong lòng thì lạnh.
Ngày , để báo đáp cô và Sở Di, Trưởng công chúa nhiều họ hãy xem nàng như tỷ . Vì chuyện mà nàng còn nửa thật nửa giả giận dỗi mấy . Họ ngây thơ, nên cũng thật sự theo ý nàng . Đến bây giờ cô mới nhận , gì tỷ nào ở đây, đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn của kẻ bề để ban chút ân huệ cho những ích mà thôi.
Trưởng công chúa Chiêu Dương siết nhẹ móng tay tay diện thủ, lấy khăn tay che mặt, về phía linh đường. Nàng quan tài, lóc t.h.ả.m thiết, miệng ngừng những lời ngụy biện. Gã diện thủ nàng sủng ái thì quỳ quan tài Sở Di mà dập đầu lia lịa.
Những đến viếng tang chỉ họ diễn kịch. Những xa linh đường bắt đầu xì xào bàn tán. Từ Tư Vũ lặng lẽ lắng , đa đều là lời bất bình cho Sở Di.
Từ Tư Vũ Phó Ngạn Thần đang trong linh đường với gương mặt lạnh như nước, bàn tay siết chặt bên hông và đôi mắt kìm nén sự phẫn nộ. Cô xoay chiếc nhẫn tay, một đoạn video về linh đường và khách khứa qua , gửi nhóm chat, @Sở Di.
【Nữ y cổ đại - Từ Tư Vũ: Cậu xem , kẻ hại chịu khổ chịu nạn đang sám hối linh đường của , những từng giúp đỡ đều ở đây để chứng kiến khoảnh khắc . Cậu hối hận , Sở Di?】
Sở Di tin nhắn của Từ Tư Vũ, trả lời trong nhóm:
【Không hối hận. Bổn phận của bác sĩ là chữa bệnh cứu , tớ những việc trong chức trách của . Chỉ là nếu , tớ sẽ dốc hết ruột gan với khác nữa.】
Sở Di suy nghĩ kỹ, sở dĩ cô Trưởng công chúa Chiêu Dương hãm hại thê t.h.ả.m như là vì cô quá tin tưởng cô , chuyện gì cũng gánh vác, hề chút đề phòng nào.
Lâm Tịch tin nhắn trong nhóm, gì. Từ Hoan Hoan và những khác lượt trò chuyện.
Lâm Tịch bưng bát bún nấu xong bàn ăn, gọi Sở Di ăn cơm, tiện thể hỏi thăm về Lâm Hoàng. Không hiểu , cô luôn cảm thấy Lâm Hoàng một mối liên hệ lớn với .
Sở Di cầm đũa , Lâm Tịch hỏi, liền : “Sau khi và Từ Tư Vũ xuyên đến thời đại , bọn phát hiện một phương diện của thời đại vô cùng phát triển.”
“Ví dụ như xi măng, thủy tinh, ngô, khoai lang, khoai tây và các phương pháp chế tạo phân bón.”
“Còn địa vị của thương nhân nâng cao, địa vị của phụ nữ cũng nâng cao. Nói thể cô tin, nhưng mười năm , trong các trọng thần triều, thậm chí còn hai là phụ nữ.”
“Địa vị của thương nhân và nữ quan thì gì. những thứ về nông nghiệp và công nghệ đó vốn thể xuất hiện ở thời đại . Cô rằng triều đại tương đương với nhà T của chúng ! Những loại nông sản như khoai lang tuyệt đối thể xuất hiện ở thời !”
“ và Tư Vũ tò mò về những chuyện , nên bắt đầu tra cứu lịch sử của triều đại. Sau đó bọn phát hiện , vị hoàng đế đời của nhà Tấn, Lâm Hoàng, thể là một xuyên .”
“Ông sống 108 tuổi, tại vị hơn tám mươi năm. Trước khi tham gia tranh đoạt ngôi vị, ông vô cùng tầm thường, nhưng đột nhiên một ngày nọ trở nên tài năng xuất chúng. Sau khi lên ngôi, ông cũng cai trị đất nước , nhiều chính sách đều là của hậu thế mới .”
“Hơn nữa, cả đời ông kết hôn sinh con. Có dã sử rằng, sở dĩ ông kết hôn sinh con là vì ông một vợ và con gái lưu lạc bên ngoài, vì tìm họ nên ở cả đời.”
Lâm Tịch uống một ngụm nước. Nghe đến đây, cô chắc chắn đến tám phần rằng Lâm Hoàng chính là bố . Cô hỏi: “Tên của ông là Lâm Chung Huân ?”
Sở Di sững sờ, ngẩng đầu cô: “Sao cô ?”
Lâm Tịch cúi mắt bát bún: “Nói thể cô tin, nhưng ông lẽ là bố . Ông để thứ gì ?”
Sở Di mở to mắt, chút thể tưởng tượng nổi. Cô cũng nhiều câu hỏi, nhưng lời đến bên môi nuốt ngược trong. Cô và Lâm Tịch thiết lắm, những chuyện thật sự tiện hỏi, cũng thể hỏi.
Cô : “Có, lăng mộ của ông một điểm khảo nghiệm, trong đó đặt một cái hộp. Nghe chỉ cần mở cái hộp đó là thể nhận bộ kho báu mà hoàng tộc họ Lâm để .”
“Bao năm qua, vô đến điểm khảo nghiệm đó để thử mở hộp, nhưng đến nay vẫn ai mở . và Tư Vũ vì tò mò cũng đến thử, nhưng cũng đành tay trở về.”
“Bọn thậm chí còn nhận cái hộp đó bằng chất liệu gì. Nó vuông vức, nhỏ, trông giống như thép gỉ, nhưng sờ mới thép gỉ thể nào sánh . Cả cái hộp một khe hở nào, thấy bên trong gì, cũng nhấc lên nổi.”
“Có dùng búa đập, ngâm nước, đốt lửa, nhưng cái hộp đó hề để một vết tích nào.”
Nhớ đến đây, mặt Sở Di đầy vẻ tò mò. Cô thực sự đó là chất liệu gì, cô nghĩ nếu dùng nó d.a.o phẫu thuật thì chắc chắn sẽ tuyệt!
Lâm Tịch nghĩ đến chiếc hộp thấy trong thế giới Mary Sue, hít một thật sâu.
“Sở Di, cô thể đưa đến xem chiếc hộp đó ?”
“Được chứ, ăn xong chúng liền!”