Tôi Có Một Nhóm Chat Toàn Người Xuyên Không - Chương 268: Đại ân không lời nào tả xiết (1)
Cập nhật lúc: 2025-11-30 07:54:37
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dựa lòng tin đối với hệ thống nhóm chat, Lâm Tịch liếc Mã Ngọc Phân: “Được thôi. Đến lúc đó nhất định sẽ tới.”
Nước mắt của Mã Ngọc Phân vẫn còn đọng má, những lời kịp nghẹn trong cổ họng, lửng lơ trôi khiến bà vô cùng khó chịu, vẻ áy náy, hối hận và từ ái giả tạo cũng cứng đờ mặt.
Trông lố bịch mỉa mai, Mã Ngọc Phân lúc trong mắt Lâm Tịch còn nực hơn cả một tên hề.
bà nhanh chóng phản ứng : “Vậy thì quá, quá. Tịch , đến lúc đó chờ con, con nhất định đến đấy nhé.”
Mã Ngọc Phân dặn dặn , nụ ngay lập tức treo mặt, gượng gạo cứng nhắc, trông vô cùng kỳ quái.
Lâm Tịch lúc mới nhận , Mã Ngọc Phân đúng là chẳng chút đầu óc nào.
nghĩ kỹ , Mã Ngọc Phân quả thực là đầu óc. Nếu là cô ở trong cảnh của Mã Ngọc Phân, khi ý đồ với , cô nhất định sẽ lôi kéo từ nhỏ chứ vứt sang một bên thèm hỏi han, đến khi cần dùng đến mới mang vẻ mặt ác ý hết đến khác tìm tới cửa.
Ví dụ như những lời bà , quả thực là hết ý đồ lên mặt, chỉ sợ khác thấy mà thôi. Ngay cả con gái út nhà Diêu Vũ Nhiên khi chuyện còn ngụy trang giỏi hơn bà .
Mã Ngọc Phân cũng nhận thất thố, bà dậy: “Vậy , đến lúc đó gọi điện cho con, con nhất định đến đấy.”
Mã Ngọc Phân gọi con trai và con gái của , dắt chúng ngoài.
Lâm Tịch bóng lưng bà , cô Mã Ngọc Phân và gã đàn ông mặc áo choàng đen lưng bà sốt ruột .
Nếu sốt ruột, bọn họ gửi tin nhắn đường đột như tối qua để tìm cô, càng thể sáng sớm nay để Mã Ngọc Phân dắt theo hai đứa con sinh đến tìm. Phải rằng Mã Ngọc Phân vô cùng cưng chiều hai đứa trẻ , đây bao giờ cho cô tiếp xúc. Lần đến Tết, cô và hai đứa trẻ chạm mặt , Mã Ngọc Phân còn chẳng thèm giới thiệu.
Cô lấy điện thoại , hỏi hệ thống nhóm chat trong khung trò chuyện, hệ thống lên tiếng một cái giả c.h.ế.t trả lời.
trong lòng Lâm Tịch suy đoán, đây nó bao giờ tiết lộ chuyện của Mã Ngọc Phân, bây giờ để cô chủ động đối mặt với bọn họ, chắc chắn là vì Lâm Chung Huân sắp trở về Trái Đất.
Vậy thì cũng nghĩa là, Tiết Mẫn cũng sắp trở về.
Nghĩ đến đây, Lâm Tịch cảm thấy tim đập nhanh hơn.
“Con ngoài đó gì thế? Bà ở trong bận đứt đây .” Trì Hương Bình cửa, trừng mắt Lâm Tịch.
Lâm Tịch nín nhịn dậy.
Nói nhỉ, tình thương của lớn tuổi đều thời hạn. Ở nhà càng lâu, tình thương của họ càng phai nhạt nhanh chóng.
Bây giờ Lâm Tịch còn là cục cưng của Trì Hương Bình nữa.
Cô trong homestay, du khách ở lầu xem đồ thêu. Lâm Tịch tới, Trì Hương Bình cầm mẫu hoa văn mũ mua của ai, bưng chiếc ghế đẩu nhỏ ngoài tìm tán gẫu.
Bây giờ homestay mỗi tháng đều tiền , trả nợ dư dả, chứng lo âu của Trì Hương Bình lập tức chữa khỏi. Các bà cụ trong làng bây giờ cảm thấy cuộc sống thoải mái, tiền trong tay, họ bắt đầu lo lắng cho con cháu đời .
Thứ Trì Hương Bình đang là mũ đầu hổ, bà với Lâm Tịch rằng đó là cho con của cô.
Vốn dĩ Lâm Tịch còn định khuyên bà, nhưng khi câu đó, cô dám hó hé tiếng nào, chỉ sợ Trì Hương Bình lôi xem mắt.
Cô tận tụy nhân viên bán hàng, Diêu Vũ Nhiên ăn mặc thời trang bận rộn khắp homestay, robot Manh Manh là thú cưng của cả nhà, ai từng ở homestay cũng sẽ đặc biệt nhắc đến nó các trang web đ.á.n.h giá, nhiều du khách đến đây chính là vì nó.
Công việc kinh doanh của homestay , Lâm Tịch cũng tăng lương cho Diêu Vũ Nhiên ít, cộng thêm những thứ Diêu Hi Nhiên nhờ Lâm Tịch chuyển cho cô mỗi tháng, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Diêu Vũ Nhiên tiết kiệm mấy chục nghìn tệ.
Tiết kiệm thêm một chút nữa, cô chỉ thể dành đủ tiền cho hai đứa con học, mà còn thể mua trả góp một căn nhà ở ngoại ô.
Sở hữu một căn nhà của riêng sức hấp dẫn nhân đôi đối với Diêu Vũ Nhiên. Sống ở nhà họ Lâm , Lâm Tịch và Trì Hương Bình đều là , nhưng con Diêu Vũ Nhiên vẫn một tổ ấm của riêng .
Vì , mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, homestay cô quản lý đấy.
*
Mã Ngọc Phân khỏi làng Liên Hoa, đưa hai đứa con về trường xong, bà mua nhiều đồ dùng sinh hoạt đến nhà tù gần đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-co-mot-nhom-chat-toan-nguoi-xuyen-khong/chuong-268-dai-an-khong-loi-nao-ta-xiet-1.html.]
Mỗi tháng Mã Ngọc Phân đều đến nhà tù thăm La Khánh Phong, cai ngục đều quen mặt bà .
Bà đợi lâu, La Khánh Phong đưa đến phòng gặp mặt.
La Khánh Phong trông khá trai, cuộc sống sung túc bao năm qua khiến ông dù tù vẫn mang một vẻ nho nhã.
Mã Ngọc Phân ông với ánh mắt mê đắm, bao nhiêu năm trôi qua, mỗi khi thấy ông, bà vẫn cảm thấy tim đập nhanh, thở dồn dập.
La Khánh Phong thấy Mã Ngọc Phân, đôi mắt vốn dịu dàng đa tình càng thêm dịu dàng. Ông bước nhanh đến xuống ghế, nhấc ống bàn lên, Mã Ngọc Phân cũng lập tức cầm lấy.
Hai trìu mến bắt đầu trò chuyện, ánh mắt của La Khánh Phong thâm tình đến mức như dìm c.h.ế.t Mã Ngọc Phân trong đó. Hai tâm sự với , đến gần cuối buổi thăm, họ mới về hai đứa con.
Trong hai phút cuối cùng, Mã Ngọc Phân : “Khánh Phong, đấy, những năm qua em lơ là Tịch Tịch nhiều, điều đó cũng khiến Nhất Nhất và Nhị Nhị thiết với nó. Vì , sinh nhật bốn mươi ba tuổi của em vài ngày tới, em mời nó ăn một bữa cơm, ngay tại Yến Hỷ Lâu.”
Vẻ mặt dịu dàng của La Khánh Phong cứng trong giây lát: “Được, em cứ sắp xếp .”
Mã Ngọc Phân lấy lòng La Khánh Phong, bà luôn , La Khánh Phong tuy nhưng để tâm đến quá khứ của cơ thể .
Những năm tháng gả cho La Khánh Phong, bà bao giờ nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Lâm Tịch ở nhà, trong thời gian dài đây, Lâm Tịch và Lâm Chung Huân là một điều cấm kỵ ở nhà họ La.
Mã Ngọc Phân bao giờ cảm thấy vấn đề gì, mỗi khi thấy dáng vẻ ghen tuông của La Khánh Phong, bà đều cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Sắc mặt La Khánh Phong lắm, nhưng ông , việc Mã Ngọc Phân mời Lâm Tịch ăn cơm là mệnh lệnh c.h.ế.t của .
Không ai trong họ thể phản bác.
“Vậy em về nhé, ở trong đó giữ gìn sức khỏe, một thời gian nữa em đến thăm .” Mã Ngọc Phân nỡ, ánh mắt bà La Khánh Phong đầy lưu luyến.
La Khánh Phong dáng vẻ bốn mươi tuổi mà vẫn xinh như thuở ba mươi của bà , bất chợt ngẩn ngơ, dường như thấy cô gái đội mũ rơm, đeo gùi, cánh đồng hoa cải dầu của hai mươi lăm, hai mươi sáu năm .
“Được. Em cũng giữ gìn sức khỏe, đợi ngoài.” Giọng La Khánh Phong lập tức dịu .
Mã Ngọc Phân giọng điệu dịu dàng của ông , bỗng nhiên thẹn thùng.
Bà mỉm về nhà.
Bà vẫn nhà ở trong thành phố, đó là một căn hộ lớn bà mua khi ly hôn, căn nhà bốn phòng ngủ một phòng khách là nơi ở của ba con họ.
Mã Ngọc Phân dùng chìa khóa mở cửa, nụ môi vẫn tắt, mỗi thăm La Khánh Phong bà đều như , tâm trạng luôn vui vẻ mấy ngày.
khi thấy đàn ông đang cửa sổ sát đất xa, nụ mặt bà biến mất.
Người đàn ông thấy tiếng động liền đầu , ánh mắt thờ ơ Mã Ngọc Phân: “Hẹn với nó ?”
Mã Ngọc Phân cung kính cúi đầu: “Vâng.”
Người đàn ông hài lòng với dáng vẻ của bà , chỉnh cài áo: “Rất , Mã Ngọc Phân, chuyện nhỏ như , hy vọng xảy vấn đề như chuyện máy nhắn tin .”
Mã Ngọc Phân run lên, một nỗi sợ hãi dâng lên từ đáy lòng, những hình phạt từng chịu hiện về trong tâm trí.
Sau khi răn đe Mã Ngọc Phân, đàn ông cất bước rời , sang nhà bên cạnh. Cửa đóng, giọng một phụ nữ trung niên lọt tai Mã Ngọc Phân.
“Cảnh sát Lê, vết thương vẫn lành ngoài ? Bác sĩ dặn tĩnh dưỡng mà, xem lỡ mệnh hệ gì, ăn với ông bà Lê đây.”
Một giọng yếu ớt vang lên ngay đó: “Cháu dì Dương, cháu chỉ thấy ngột ngạt trong nhà nên ngoài hít thở khí thôi.”
Cùng với tiếng đóng cửa “rầm” một tiếng, tiếng chuyện còn thấy nữa, Mã Ngọc Phân lập tức khuỵu xuống đất. Đến lúc , bà mới phát hiện lưng ngứa ran đau đớn, còn mang theo một cảm giác lạnh lẽo khó tả. Đến lúc , Mã Ngọc Phân mới nhận lưng ướt đẫm từ lúc nào .
Bà lồm cồm bò dậy đóng cửa, chạy phòng ngủ quần áo, chui trong chăn mới thả lỏng .
Một lúc lâu mới thò đầu khỏi chăn. Trong phòng ngủ của bà một bức tường gương, bức tường gương đó gần như mặt trong phòng ngủ.