Đàm Tiếu Tiếu đanh thép hỏi: "Bây giờ chúng   thể   ? Tóm , các   điều tra cái gì, chúng  sẽ  lực phối hợp."
 
Có một viên cảnh sát hít một ngụm khí lạnh, bất mãn : "Cô sử dụng chất cấm,   e là  dễ dàng như ."
 
"  bệnh tâm thần, các   gì  ? Tóm , các   theo luật,  cũng tuân thủ luật, nên thế nào thì cứ thế đó thôi. Bây giờ  chỉ  về nhà."
 
Ngay lập tức, ánh mắt của các nhân viên cảnh sát đều đổ dồn về phía .  thoáng  chút cảm giác chiến thắng, tuy nhiên,  vẫn giữ thái độ chuẩn mực, khiêm tốn hỏi: "Có cần luật sư của chúng  đến  việc với các vị ?"
 
15
 
Rất nhanh, vụ án ngược đãi trẻ nhỏ của Lâm Phượng Hà   đưa  tòa.
 
Bà  vốn tưởng  sẽ sớm   ngoài, ai ngờ tình tiết  nghiêm trọng đến mức   tòa.
 
Nhân chứng cứ thế xuất hiện  ngớt, những "chú mèo con" năm nào giờ đây đều  kiên cường lớn lên thành "hổ lớn",  còn sợ hãi những chiếc kim thép  ánh mắt đó nữa.
 
Một   thể  dối, chứ cả một đám  thì ?
 
Sự ngược đãi tỉ mỉ mà  để  dấu vết như , liệu  thể chỉ là nhất thời hứng lên ?
 
Giả sử lời khai của những  , Lâm Phượng Hà còn  thể phản bác,  thì khi nhân chứng và bằng chứng về việc năm đó họ  từng nhà đút tiền xuất hiện tại tòa, bà  liền   thể giãy giụa  nữa.
 
Bởi vì bà   rõ,   thể khiến nhân chứng  mặt  chuyện chỉ  cô con gái cưng của bà .
 
Lúc   lẽ bà   nhận , kế hoạch trả thù của   bao giờ là đơn thương độc mã, mà luôn   đồng hành trong giông bão. Con gái bà  chính là mắt xích quan trọng nhất trong vòng tròn báo thù .
 
Bà  sẽ , con gái bà  căn bản  hề  ngược đãi, việc hết   đến  khác chạy đến đồn cảnh sát cầu cứu, chẳng qua chỉ là để ép bà  chủ động  mặt thừa nhận tội ác năm xưa mà thôi.
 
Thực , nước cờ ,     thận trọng.
 
Một là,  vốn  tin bà  sẽ vì Đàm Tiếu Tiếu mà từ bỏ cuộc đời . Hai là,  cũng  tin một kẻ độc ác như    tình mẫu tử.
 
 khi   thấy ánh mắt trống rỗng của bà  tại tòa, ánh mắt của kẻ  chịu sự tổn thương tột cùng,  mới thực sự nhận , nước cờ    đúng.
 
Mất  tự do thì  là gì?
 
Nhất định  là "tru tâm" mới .
 
Nhất định  để  mà bà  coi trọng nhất, quan tâm nhất, tự tay đ.â.m d.a.o  tim bà , thì mới  thể hả giận.
 
"Không thể nào,  thể nào..." Khi  giải , bà  gào lên  thể tin nổi, bà  hét về phía : "Tiếu Tiếu ?   gặp con bé! Bảo nó đến gặp !"
 
 vĩnh viễn  thể gặp  bố   nữa .
 
Bà  dựa  cái gì mà đòi gặp Đàm Tiếu Tiếu?
 
Bà   gặp  , vĩnh viễn cũng  gặp .
 
16
 
Phán quyết dành cho Lâm Phượng Hà nhanh chóng  đưa , tổng hợp hình phạt cho nhiều tội danh, 7 năm tù giam.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-cuoi-con-gai-cua-ke-thu-tuyen-tap-an-sinh-tu-3/chuong-9.html.]
Như  vẫn  đủ hả giận.
 
Hủy hoại tuổi thơ của một , chính là hủy hoại cả cuộc đời của  đó.
 
Hủy hoại một đứa trẻ, chính là hủy hoại một gia đình.
 
Vậy mà pháp luật chỉ  thể kiểm soát tự do của bà  7 năm. Khoảng thời gian , còn chẳng dài bằng nửa tiếng đồng hồ chúng   nhốt trong căn phòng tối năm đó.
 
Đêm đến,  chẳng  mấy hứng thú.
 
Đàm Tiếu Tiếu dịu dàng nép trong lòng , dè dặt hỏi: "Anh  vui ?"
 
  đoái hoài đến cô .
 
Cô  lay cánh tay   nũng: "Em vì , ngay cả bố  cũng  cần nữa, tại   vẫn  vui?"
 
"Em    thì  mới vui đây?"
 
"Em    vui. Anh vui, em mới vui vẻ . Anh chính là bức tranh  nhất trong lòng em. Nếu   vui, em cảm thấy cả thế giới  đều trống rỗng, đều vô nghĩa."
 
 tỉ mỉ ngắm  cô , nhớ   đầu gặp gỡ, sự ngây thơ rực rỡ của cô , ánh mắt trong veo tựa nắng mai của cô , vẻ tinh nghịch đáng yêu của cô .
 
Cô  là đóa hoa lớn lên trong nhà kính,  từng thấy mưa gió, cũng  từng cảm nhận  mùi khói lửa nhân gian.
 
Trong mắt cô , trang sức đắt tiền, còn lâu mới quý giá bằng một củ khoai lang nướng ven đường.
 
 bảo cô : "Em mặc quần áo, còn lâu mới , mới gợi cảm, mới hấp dẫn bằng dáng vẻ em  một mảnh vải che , cổ đeo vòng xích chó."
 
Cô  e thẹn cúi đầu, nhưng trong ánh mắt  tràn ngập d.ụ.c vọng nguyên thủy nhất của con .
 
Ban đầu cô   thể chấp nhận , nhưng   với cô : "Làm  chẳng sung sướng bằng  động vật. Động vật   cái gọi là cảm giác  hổ, vì  mới  thể tùy tâm sở dục. Người  nghệ thuật tuyệt đối  thể  giam cầm trong cái lồng thế tục nhạt nhẽo . Chúng   siêu việt,  buông thả,  vứt bỏ  thứ của con , tìm về bản tính thú vật nguyên thủy nhất, như  mới  thể đạt  khoái cảm thực sự."
 
Cô  tin .
 
Hơn nữa, còn tin tưởng tuyệt đối.
 
  gì, cô  đều sẽ tin.
 
Trong lòng , cô  sớm   còn là , cô  chỉ là một con ch.ó   lời.
 
 bảo gì, cô   nấy.
 
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trung thành mà ngoan ngoãn.
 
17
 
Cứ cách một  thời gian,   đến thăm Lâm Phượng Hà.
 
Bà   kiên cường,  nào trạng thái cũng  .
 
Bà  : "Mày chẳng qua chỉ  thấy bộ dạng hối hận của tao thôi chứ gì? Tao  cho mày , tao  hối hận! Nếu cho tao cơ hội  , tao vẫn sẽ  như ! Mày sợ  ? Con gà con năm xưa chỉ   lóc cầu xin, răm rắp  lời  mặt tao, tưởng rằng lớn lên là  thể thoát khỏi móng vuốt của tao ? Không thể nào! Nỗi ám ảnh đó sẽ theo mày cả đời! Mỗi khi đêm khuya vắng , trong đầu mày sẽ luôn hiện  bộ dạng năm đó của tao,  mày sẽ co rúm  trong một góc tối mà gọi 'Mẹ ơi'."