Chương 9
 
Lục Thanh Nghiên hừ lạnh một tiếng , mệt mỏi nhíu đôi lông mày .
 
 
 
Trong giọng điệu của   hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn và  đạt đến mức giới hạn cuối cùng:
 
 
 
"  tham gia cuộc họp báo suốt vài giờ đồng hồ, và   mệt."
 
 
 
"  còn sức để xem cô diễn ."
 
 
 
Công việc của Lục Thanh Nghiên quả thực  bận rộn và thất thường .
 
 
 
Nhiều năm qua ,   quen với việc yên lặng quan tâm và ít gây phiền toán với  .
 
 
 
Nếu như trong quá khư,  hai   cần  tỏ   mệt mỏi.
 
 
 
 cũng sẽ tự động bước tới quan tâm và  hài lòng   .
 
 
 
  trở  ,  lùi  và  im lặng  cử động .
 
 
 
Gương mặt bình tĩnh,  hướng mắt  về phía  hai.
 
 
 
"Vậy sớm chút,  hãy về nhà nghỉ ngơi ."
 
 
 
Vẻ mặt của Lục Thanh Nghiên đột nhiên cứng đờ.
 
 
 
Trong mắt  qua   hiện lên  khuôn mặt  hai khiến   thể hiểu .
 
 
Trong chớp mắt nó  trở về vẻ thờ ơ ban đầu:
 
 
 
"Tùy Ngươi."
 
 
 
"Có bản lĩnh thì    , đừng  về nhà."
 
 
 
Sự bình tĩnh trong lòng  tĩnh lặng như mặt nước tù đọng mà   thể cầm giữ .
 
 
 
 gật đầu nhẹ nhàng nở nụ : “ thôi , em  theo .”
 
 
 
"Nghe cái quái gì."
 
 
 
Đột nhiên , Cố Lân  cạnh  mở miệng  bằng ngữ điệu lạnh như băng.
 
 
 
Bằng một động tác  nhẹ nhàng nhưng  vẻ  thành thạp, Cố Lân  kéo cổ tay  lên bàn  mặt bác sĩ.
 
 
 
Sau đó Cố Lân  thẳng  mặt  ,    Lục Thanh Nghiên .
 
 
 
Ánh mắt Cố Lân tối sầm , vẻ mặt  mấy thiện cảm , chỉ  một chữ :
 
 
 
" lượn ."
 
 
Chương 10
 
 
 
Cánh cửa phòng khám đóng   lưng  hai Lục Thanh Nghiên.
 
 
 
Cố Lân kéo ghế  xuống cạnh .
 
 
 
Anh    gì , lặng lẽ  bác sĩ tháo băng .
 
 
 
  đầu    , chủ động phá vỡ sự im lặng :
 
 
 
" Đưa cho  hợp đồng chuyển nhượng .  sẽ ký ngay ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-da-chon-mo-cho-chinh-minh-nghe-noi-phong-thuy-rat-tot/chuong-9-10.html.]
 
 
Nó cũng giúp   khỏi lãng phí thời gian và  đợi  ở đây .
 
 
 
Cố Lân  trả lời , ánh mắt   sắc như lưỡi d.a.o quét qua cánh tay đầy m.á.u của .
 
 
 
Anh  bặm môi, ngước mắt lên  thẳng  mắt  :
 
 
 
"Không  cô  cô cần gấp  ? Tại  cô  nhượng bộ ? "
 
 
 
Chẳng  sẽ tuyệt vời hơn nếu     phần mộ   ?
 
 
Tại   hỏi lý do giống như ép buộc   thú nhận  .
 
 
 
Ban đầu  vốn định  "  cần" để cho qua.
 
 
 
 ánh mắt của Cố Lân thực sự quá nghiêm túc và sắc bén .
 
 
 
Đột nhiên ,  thậm chí còn  trực giác rằng nếu tiếp tục  dối sẽ  bao giờ kết thúc  chủ đề .
 
 
 
Sau khi hít một  ,  chỉ  thể bất lực  :
 
 
 
"Việc tìm  đến giúp  thu thập t.h.i t.h.ể quá phiền toái ."
 
 
 
"Vậy nên  chuẩn  c.h.ế.t ở biển cho cá ăn."
 
 
 
“ Mộ phần sẽ  cần ! ”
 
 
 
Bác sĩ  lời  kỳ lạ của  mà cảm thấy kinh sợ.
 
 
 
Động tác buộc miếng gạc mất  sự tự chủ mà siết chặt  , khiến  đau đớn tột cùng .
 
 
 
Bác sĩ nhẹ   cho lời xin   giơ tay cắt bỏ miếng gạc .
 
 
 
Dừng một chút , Cố Lân đột nhiên nhẹ giọng  :
 
 
 
“Cô  định thử chữa trị ? ”
 
 
 
" Nếu ung thư  dày  kiểm soát  thì 5 năm nữa thực sự  thành vấn đề ."
 
 
 
 sửng sốt một lúc  mỉm  lắc đầu :
 
 
 
" Cái gì ,   sống đủ ."
 
 
 
Rút  cổ tay  băng bó ,   dậy và nghiêng đầu cúi chào vị bác sĩ .
 
 
 
Vốn định cùng Cố Lân soạn  hợp đồng, nhưng ánh mắt  vô tình liếc   đại diện phía    .
 
 
 
Chớp mắt ,  chợt phản ứng .
 
 
 
Hai   hình như đều đến tay ?
 
 
 
"Vậy ? Còn hợp đồng chuyển nhượng thì  ... ? "
 
 
 
Vẻ mặt của Cố Lân dừng  .
 
 
 
Đôi môi mỏng của   mím  , đôi mắt   chút tối tăm khó đoán.
 
 
 
Sau vài giây suy nghĩ ,  chậm rãi  :
 
 
 
 
" Lục nguyên, chúng  hãy chiến đấu vì mộ phần."