Tôi Dựa Vào Huyền Học Gỡ Mìn Mà Bỗng Chốc Nổi Tiếng - Chương 21: Đáng Đời
Cập nhật lúc: 2025-11-28 07:42:52
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh bảo vệ ban đầu một bên lặng lẽ quan sát nhưng nhanh chóng nhận thấy máy phim theo. Lại thấy phía đồng chí cảnh sát cùng nên chút tâm lý tò mò hóng chuyện trong lòng bỗng kích thích mạnh mẽ.
“Khu của chúng một công viên cách đây năm trăm mét về phía Đông Nam, bên trong một hồ nước nhân tạo, phù hợp với mô tả của cô .”
“ vì chính thức mở cửa nên ít xung quanh đến.”
Biết máy chĩa nên lập tức ưỡn thẳng lưng. Xin thề, lên TV cơ đấy, nếu xuất hiện trong ống kính thì vợ cũng tự hào. Không cơ hội nên để con gái xem nhiều hơn. Lỡ như đây thực sự là một tên tội phạm thì chẳng vinh danh tổ tông .
“Phía Đông Nam?”
Tống Lê Lê suy nghĩ một lát lập tức chốt: “Chính là chỗ đó, phiền dẫn đường giúp .”
“Không vấn đề, vấn đề, các vị theo .”
Trong công viên, một đàn ông mặc áo sơ mi đang toát mồ hôi đầm đìa và xổm gốc cây cạnh bờ ao. Sự hoảng loạn trong lòng hiện rõ khuôn mặt. Vừa đột nhiên nhận tin nhắn của Dương tổng bảo nhanh chóng đến nhà ông và mang món đồ càng xa càng . Tuy nhiên càng hoảng loạn thì càng nghĩ cách nào. Chiếc vali mật mã quá nổi bật nên mang về công ty cũng là giải pháp. Đang lúc bế tắc tình cờ thấy công viên rõ ràng mở cửa cho công chúng nên chỉ còn cách chờ Dương tổng và đến lấy đồ. Nếu , ở trong tay , nó chẳng khác nào củ khoai tây nóng bỏng tay.
Anh còn đặc biệt gửi vị trí cho Dương tổng nhưng ông vẫn trả lời. Rất nhanh thấy tiếng bước chân vọng đến từ phía nơi bóng cây che khuất nên lập tức thở phào nhẹ nhõm. Người thể rõ vị trí chính xác của chắc chỉ Dương tổng thôi. Khoảnh khắc lao , thấy một cô gái đang tới. Khi kỹ thì hóa đó chính là Tống Lê Lê. Trong lúc hoảng loạn, phản ứng đầu tiên của là bỏ chạy, thậm chí chính cũng tại chạy trốn.
Chỉ thấy Tống Lê Lê tiện tay nhặt một cành cây khô đất và trong tích tắc cành cây rơi trúng lưng đàn ông khiến loạng choạng về phía cả đổ sụp xuống đất. Sắc mặt của Dương Minh Huy lúc thể dùng từ tối sầm để miêu tả nữa.
Tống Lê Lê cong khóe mắt và đầu Tiểu Liễu: “Cảnh sát Tiểu Liễu, chiếc hộp đang ôm chính là bằng chứng, bên trong hẳn là …”
Cô khẽ hừ một tiếng, tâm trạng vui vẻ quét Dương Minh Huy: “Tất cả những bằng chứng thể công khai giữa quản lý yêu của và tên nhà sản xuất . Anh định dùng những thứ để cầu xin cứu ?”
Cô nhảy đến bên cạnh Dương Minh Huy và bắt chước tư thế đe dọa cô trong tầng hầm. Cô khẽ thì thầm tai như lời châm chọc.
“Anh chỉ sắp chịu sự phán xét của pháp luật mà ngay cả khi c.h.ế.t cũng sẽ yên . sẽ tìm thời gian để và tên Nhà sản xuất Lưu của cảm nhận một chút.”
【A a a a, Lê Bảo ngầu quá, giờ chỉ gọi là chồng thôi】
【Bằng chứng tìm thấy đúng ! Chúc mừng quản lý và nhà sản xuất suất ăn cỗ】
【Mọi mau sắc mặt trắng bệch của Dương Minh Huy kìa, Tống Lê Lê chắc chắn sai】
Cho đến khi cả hai đều cảnh sát đưa , Tống Lê Lê mới tránh ống kính và một chậm rãi đến nơi râm mát trong công viên. Sau một hồi rối ren như thì trời đến lúc hoàng hôn.
Cô gái sàn tầng hầm lơ lửng đến bên cạnh Tống Lê Lê. Tần Nhu Hoài mím môi, dù thấy những kẻ hại sắp nhận sự trừng phạt thích đáng nhưng cô vẫn thể vui nổi.
“…”
Tống Lê Lê những đang bận rộn ở đằng xa và ánh mắt khẽ nâng lên.
“Những lời ở tầng hầm chẳng cô đều thấy .”
Ánh mắt Tần Nhu Hoài đầy nghi ngờ: “Cha và em trai thể…”
Cô liếc Tần Nhu Hoài: “Việc cô thể cảm nhận xác chôn ở chứng tỏ nó ở gần đây. Nếu cô vẫn tin sự thật thì thể giúp cô về và họ cuối.”
Một lúc lâu , cô hạ quyết tâm và gật đầu với Tống Lê Lê: “Làm phiền Đại sư đưa về.”
“Sau khi xem xong, sẽ , sẵn lòng dâng công đức cho Đại sư.”
Tống Lê Lê từ chối vì Tần Nhu Hoài quá lương thiện, ngay cả khi thành quỷ cũng thể cảm nhận sức mạnh . Có nhân quả, chẳng qua cũng chỉ là quy tắc mà thôi.
Sau đó cô đưa tay kết một thủ ấn và chỉ chốc lát , Tần Nhu Hoài đang lơ lửng bên cạnh còn dấu vết.
Khi Tần Nhu Hoài cửa nhà quen thuộc, điều đầu tiên cô nhận là điều gì đó . Ngôi nhà cấp bốn tồi tàn ban đầu trở thành một tòa nhà ba tầng. Cánh cửa bằng thép cao cấp, khác hẳn cánh cửa sắt gỉ sét mà cô từng . Cánh cổng đóng chặt nhưng điều khó cô , nên cô bay thẳng trong.
Nhìn thấy ba quen thuộc đang trong phòng khách, cô tràn đầy niềm vui và tiến đến ôm họ nhưng phát hiện thể chạm thực thể.
Mẹ cô ghế sofa tỏ vẻ chê bai: “Sớm bảo ông lắp đặt hệ thống sưởi sàn , giờ xem, lạnh thế , mùa đông sâu hơn thì ?”
Cha cô tỏ vẻ kiên nhẫn: “Bà nghĩ một trăm vạn thể tiêu bao lâu? Chỉ đủ cho chúng sửa sang căn nhà và để dành cho Tiểu Tề một ít vốn lấy vợ.”
“Ban đầu còn hy vọng khuôn mặt và bằng cấp của nó, thể lấy giàu để đòi thêm chút tiền nữa chứ.”
“Cứ thế mà biến mất, tiền nuôi dưỡng nó mười tám năm chẳng đổ sông đổ bể hết ?”
Người phụ nữ trung niên dậy và đẩy ông một cái: “Ông còn dám ? Lúc nên đồng ý cho nó học đại học ở nơi khác, nếu ở đây thì nó lấy chồng còn thể giúp Tiểu Tề chăm con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-dua-vao-huyen-hoc-go-min-ma-bong-choc-noi-tieng/chuong-21-dang-doi.html.]
“Không tại ông , giả bệnh để cần tiền gấp nhằm ép nó về, kết quả thì ?”
Đứa con trai gọi là Tiểu Tề lúc đang yên lặng một bên và sự chú ý cuốn phim hoạt hình TV, quan tâm cha đang cãi vã điều gì. Chỉ đến khi một tập phim kết thúc, bé mới lớn tiếng gọi: “Mẹ, tối nay con ăn thịt kho tàu, nấu cho con .”
Đôi vợ chồng cãi lập tức im lặng. Người phụ nữ trung niên vội vàng dậy: “Tiểu Tề ngoan quá. Không như những đứa trẻ khác còn dỗ mới chịu ăn thịt, đúng là con trai nhà triển vọng.”
Tần Nhu Hoài ba khuôn mặt rõ ràng quen thuộc nhưng lúc chỉ thấy vô cùng xa lạ. Mọi cảm xúc dư thừa tan biến hết trong vài phút . Cô thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, gọi cảnh sát mở cửa. Cô còn quan tâm đến phận của những nữa. Khi nhắm mắt , cô lập tức bay về bên cạnh Tống Lê Lê.
Lần cô cúi chào thật sâu: “Cảm ơn cô cứu . gì để , chỉ chút công đức , còn sợ cô chê bai.”
Tống Lê Lê lẩm bẩm: “Sao lương thiện đến mức nhỉ?”
Nói là lương thiện, chi bằng là quá ngây thơ. Rõ ràng chịu điều bất công nhất thế gian nhưng ngay cả khi thành quỷ cũng điều ác hại . Ngay cả khi theo Dương Minh Huy, cô cũng chỉ nghĩ đến việc dọa mà thôi.
Tống Lê Lê thở dài: “Cô đầu t.h.a.i ? chỉ lấy một chút công đức, còn cô mang theo, kiếp nhất định sẽ bình an thuận lợi và hạnh phúc suốt đời.”
Tần Nhu Hoài rõ ràng còn để tâm: “ thể cho cô hết.”
Tống Lê Lê chớp mắt: “Đây vốn là nhân quả giữa và Dương Minh Huy. cô đợi một chút, ở gần hai ngày, đợi xong chương trình sẽ đến Miếu Thành Hoàng.”
Linh khí hiện tại của cô vẫn đủ để mở Cổng Quỷ, nếu là kiếp thì đó là chuyện dễ dàng.
Tần Nhu Hoài đầy vẻ ơn: “Vậy còn họ…”
Tống Lê Lê hừ lạnh: “Yên tâm, bọn họ dù sống c.h.ế.t cũng sẽ yên .”
Điều là, ngay cả khi sự can thiệp của cô, cha của Tần Nhu Hoài cũng sẽ đứa con trai nuông chiều đến mức hư hỏng đuổi khỏi nhà khi về già và sống cô độc suốt đời. dáng vẻ của Tần Nhu Hoài, dường như cô còn bất kỳ liên hệ nào với những mà cô từng xem là .
Cô kết thúc cuộc trò chuyện với Tần Nhu Hoài thì ở phía bên , cảnh sát Liễu vội vã đến và hỏi: “Cô Tống, cô t.h.i t.h.ể trong nhà Dương Minh Huy ? Đồng nghiệp của lấy bằng chứng thì phát hiện tầng hầm trống rỗng.”
Tống Lê Lê chớp mắt: “Có t.h.i t.h.ể ? Đó rõ ràng là nộm cao su.”
Sư phụ cô một bí quyết độc quyền, chỉ cần là hồn ma tiếp xúc với cô thì thể truyền âm ngàn dặm. Khi đang ở xe, cô kịp thông báo cho Tần Nhu Hoài, đang ở trong nhà, bảo cô ở nơi âm khí nặng nhất trong nhà Dương Minh Huy để cô ngưng tụ thành thực thể. Tầng hầm lâu mở là lựa chọn nhất. Và mới màn kịch đó.
Chỉ là lâu tiêu hao nhiều linh lực như nên linh khí mà cô phục hồi bằng cách ngủ cạn kiệt ngay lập tức. Lúc cô mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hoàn giống như khi ở núi nơi linh khí dồi dào hơn thế giới nhiều.
Trong một văn phòng nào đó ở Kinh Thành, Nhà sản xuất Lưu đang ghế sofa trong phòng tiếp khách với vẻ mặt thận trọng và chờ đợi điều gì đó. Thỉnh thoảng về phía cửa văn phòng, còn dáng vẻ ngạo mạn như ngày thường mà chỉ thấy sự kiêng dè và cẩn thận. Dường như kính sợ ở cánh cửa .
khi đang thì một cảm giác hoảng sợ vô cớ đột nhiên nảy sinh trong lòng . Cho đến khi một đàn ông trẻ tuổi mặc vest chỉnh tề và đeo kính gọng đen bước khỏi phòng.
“Trợ lý Hứa, Chung tổng, dự án …”
Người đàn ông gọi là Trợ lý Hứa gật đầu: “Nhà sản xuất Lưu, Chung tổng xem xét việc đầu tư cùng dự án .”
Lời như một viên gạch đập xuống khiến Nhà sản xuất Lưu run lên. Anh vội vàng bước tới: “Xin hãy cho gặp Chung tổng để giải thích. Chuỗi vốn của …”
“Chung tổng gánh khoản lỗ vài trăm triệu, xin cáo biệt, tiễn.”
Trợ lý Hứa lùi một bước, mặt vẫn giữ thái độ lễ phép. Thấy , Nhà sản xuất Lưu lòng như tro tàn. Thực khi đến đây chuẩn , Chung Dịch gọi là Bàn Tay Chạm Hóa Vàng, chỉ cần gật đầu dự án nào thì dự án đó sẽ lỗ. Anh chỉ nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Khi lê xác mệt mỏi khỏi tòa nhà, thấy hai mặc đồng phục cảnh sát tiến đến mặt. Lòng thót , sự hoảng loạn lập tức xác thực.
“Có Lưu Đông Bằng ? Cá nhân liên quan báo án, nghi ngờ liên quan đến một vụ án hình sự, phiền cùng chúng về đồn điều tra.”
Chiếc cặp da rơi xuống đất, sự kiêu ngạo thường ngày kết thúc.
Từ tầng năm mươi tám thể thấy sự xáo trộn mặt đất. Chỉ thấy một đàn ông dáng cao ráo, áo sơ mi trắng kéo lên đến khuỷu tay, từ cửa sổ trở bàn việc. Anh liếc Trợ lý Hứa: “Đã tiễn ?”
“Vâng, Chung tổng.”
“Tiền sảnh truyền tin, cảnh sát đưa .”
Ánh mắt đàn ông lướt qua văn bản tay và khẩy trầm thấp: “Đáng đời.”
Anh định gì thì điện thoại di động riêng bỗng vang lên.
“A Dịch, con mau về , em trai con đột nhiên tri giác .”