Chị ta nói xong, liếc mắt nhìn mẹ, trong mắt hai người đều tràn ngập sự chế giễu.
Mẹ thậm chí còn nói nhỏ một câu.
"Thật không hiểu sao con lại lớn lên như thế, chẳng giống bố mẹ chút nào, còn kém xa chị con cả vạn dặm."
"Nếu không phải bà ngoại con mất rồi, không ai quản con, mẹ thật sự không muốn đón con về."
Nhưng khi tôi đeo chiếc vòng cổ lên, bà ta lập tức nhìn tôi không nói nên lời.
Chuyên gia tạo mẫu đang giúp tôi chỉnh lại tóc không nhịn được mà cảm thán.
"Phu nhân, con gái của bà thật sự quá đẹp, càng phối đồ đơn giản như vậy, càng thể hiện rõ nền tảng của bản thân."
"Kim gia quả không hổ là danh môn vọng tộc, con gái của bà, ai cũng xuất chúng."
Mẹ bị khen có chút không tự nhiên, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Trên đường đến buổi tiệc, chị ta vẫn không hài lòng, nói chuyên gia tạo mẫu vừa rồi mắt kém.
Nhưng lần này mẹ lại không hùa theo chị ta.
Mẹ nhìn chị ta, nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Đến buổi tiệc, chị ta lại một lần nữa ám chỉ tôi chưa từng trải, không lên được sân khấu, mẹ đã ngăn chị ta lại.
"Nhược An là em gái con, con có thế nào cũng không thể hạ thấp con bé trước mặt người ngoài."
"Sẽ khiến mọi người chê cười."
Chị ta cứng họng, im lặng một lúc, cho đến trước khi tôi lên sân khấu, chị ta vẫn buồn bực không vui.
Thấy vậy, mẹ nhỏ giọng nói với chị ta.
"Con gái ngoan, đừng không vui, tối nay may mắn mời được nghệ sĩ piano nổi tiếng Lạc Hoa, bà ấy gần đây có ý định nhận một đệ tử cuối cùng."
"Tối nay con hãy thể hiện thật tốt, cơ hội tốt như vậy đừng bỏ lỡ."
Lạc Hoa là nghệ sĩ piano nổi tiếng trong và ngoài nước, bao nhiêu gia đình danh giá muốn con cái bái bà làm thầy đều bị bà từ chối khéo.?
Mẹ nói rồi liếc nhìn tôi một cái, trong mắt hoàn toàn là coi thường, chị ta càng mong tôi mất mặt.
Chị ta hào phóng nói.
"Em gái lần đầu tiên có cơ hội được thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, chị gái như con đây, đương nhiên phải nhường nhịn em ấy rồi."
Chị ta nói rồi quay đầu về phía tôi, hạ giọng, hừ lạnh.
"Là của chị thì chắc chắn sẽ không chạy đi đâu được, chỉ là tối nay không lên sân khấu thôi, lẽ nào Lạc Hoa tiền bối sẽ vì thế mà thay đổi ý định, không chọn chị mà chọn em sao?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thế là tôi dưới ánh mắt chế giễu, khinh thường của chị ta, bước lên sân khấu, ngón tay vừa chạm vào phím đàn, liền có tiếng đàn du dương, êm tai vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-dung-he-thong-mo-qua-doi-pho-voi-chi-gai-tam-co/chuong-2-tu-ruoc-lay-nhuc-nha.html.]
Còn chị ta ở dưới sân khấu, đang chờ tôi mất mặt rồi mới đứng ra cứu vãn, thì lập tức kinh ngạc đến há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Màn biểu diễn xuất sắc của tôi giống như một cái tát vang dội vào mặt chị ta.
Kết thúc một khúc nhạc, cả hội trường đứng dậy vỗ tay cho tôi.
Lạc Hoa thậm chí còn không đợi người giới thiệu, đã trực tiếp chạy lên sân khấu, nắm lấy tay tôi, hỏi tôi tên gì.
Trong mắt bà ấy tràn đầy sự tán thưởng và công nhận đối với tôi.
Tôi nhìn thấy bố mẹ ở dưới sân khấu, trên mặt lộ ra nụ cười tự hào.
Nhưng cảnh tượng này nhanh chóng bị sự kích động của chị ta phá vỡ.
"Khúc nhạc biểu diễn tối nay vốn dĩ là con phải biểu diễn, em gái con chẳng qua chỉ là ném đá dò đường, biểu diễn trước cho mọi người xem một đoạn mà thôi."
Chị ta vừa lớn tiếng hét lên, vừa khập khiễng di chuyển lên sân khấu.
Chị ta không màng sự ngăn cản của mẹ, cố gắng chen đến trước mặt Lạc Hoa.
"Lạc Hoa tiền bối, bà còn nhớ con không?"
"Con là Kim Nhược Nhụy, Kim Đại Thắng là bố con, chính là chủ tịch tập đoàn Đại Thắng nổi tiếng nhất Hải Thị."
Một tràng giới thiệu của chị ta khiến tất cả mọi người có mặt đều xấu hổ không thôi.
Sau đó, chị ta đẩy tôi ra, bắt đầu biểu diễn.
"Con không tin con học đàn mười mấy năm lại kém hơn một đứa nhà quê như nó."
Lúc này, chị ta còn chưa biết, câu nói này sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng như thế nào cho bản thân.
Hệ thống "Quạ đen" của chị ta nhanh chóng có tác dụng, cho dù chị ta có cố gắng kiểm soát đôi tay của mình như thế nào, âm thanh phát ra vẫn luôn lộn xộn, không thành tiếng.
Hiện trường vang lên những tiếng la ó.
Chị ta trong lòng sốt ruột, quay đầu giải thích với Lạc Hoa, đây không phải là trình độ thực sự của chị ta.
"Lạc Hoa tiền bối, người bà muốn nhận làm đệ tử cuối cùng, phải là con mới đúng."
"Em gái con vừa mới được đón về từ quê, nó không hiểu gì cả, bà chọn nó, nhất định sẽ hối hận."
Chị ta càng nói, sắc mặt Lạc Hoa càng khó coi.
Bà ấy chưa từng công khai việc mình muốn nhận đệ tử cuối cùng, lời nói của chị ta thật sự quá lỗ mãng.
Mẹ vội vàng tiến lên xin lỗi Lạc Hoa, muốn xoa dịu bầu không khí.
Nhưng đối phương đã không còn hứng thú ở lại, hoạt động đấu giá còn chưa diễn ra được một nửa đã rời đi.
Bố cố gắng kiềm chế cơn giận, kéo chị ta xuống sân khấu.