Áp lực năm 12  nặng, mặc dù Chu Trừng  nghĩ bụng  giải thích với Nguyễn Khê thì   cũng chẳng bới   thì giờ,   giấy nhắn thì  sợ Ba Ba đột kích.
 
Bạn cùng bàn của Chu Trừng tranh thủ mười phút tan học thì chạy xuống căn tin  tầng mua quà vặt. Bạn cùng bàn đang chờ gà rán với xúc xích, Chu Trừng thì  sang quầy tạp hóa mua sữa chua. 
 
Thấy Chu Trừng cầm lọ sữa chua trong tay, bạn cùng bàn xuýt xoa bảo: “Cậu đừng keo kiệt thế chứ,   mua nhiều đồ ăn vặt !" 
 
Chu Trừng thật thà đáo: “Cậu   thích ăn đồ ăn vặt. Ăn sữa chua cũng chỉ chọn loại  đường thôi.” 
 
Bạn cùng bàn nghĩ mà ê cả răng, “Cậu   thích ăn thì  cũng  mua chứ,  thể mời bạn của   ăn mà,    luật ngầm  ,  nhé,  mời bạn  của   ăn gì đó, còn  mời ăn cơm, bảo  Trần Lan Thanh cứ ngứa mắt  đó giờ,  chả tinh ý gì cả." 
 
Trước  Trường trung học phổ thông  một  một đôi yêu  mà   bạn cùng lớp nhao nhao đòi mua kẹo cho, bây giờ trong túi  tiền thì mời đủ thứ quà  thì còn  mời ăn cơm nữa. 
 
Chu Trừng   kinh nghiệm yêu đương thì   hiểu  mấy chuyện thế ,   ngẩn : "Hỏ?" 
 
“Cậu cứ  tớ , chuyện hôm nay đấy, tuy rằng    do  nhưng dù  Tiêu Toàn cũng  mò đến tận lớp ,   còn ngay  mặt Nguyễn Khê nữa, chắc chắn    vui vẻ gì . Phải dỗ dành   cho ,    chứ, bạn  của bạn gái cũng quan trọng lắm, nhất là những tình huống như thế , Trần Lan Thanh  bừa mấy câu bên tai Nguyễn Khê kể   thì  chừng Nguyễn Khê sẽ đòi chia tay với  mất!" 
 
Chu Trừng nhíu mày.
 
Cậu  nghĩ chuyện  đến mức nghiêm trọng như , hơn nữa Nguyễn Khê cũng   kiểu     . 
 
Chẳng qua chuyện ngày hôm nay đúng là cần  giải thích cho rõ ràng chứ  thì lúng túng quá. 
 
“Cậu mua mấy đồ ăn đồ uống linh tinh gì , tặng mấy bạn của cô ,” 
 
Bạn cùng bàn  là  bụng: “Hôm qua tớ mới  phát tiền tiêu vặt, nếu   đủ tiền mặt thì tớ cho  vay !" 
 
Chu Trừng lắc đầu. 
 
Bình thường tiền tiêu vặt của  nhiều lắm, tiền mừng tuổi hằng năm  thêm lì xì của  lớn trong nhà, tất cả  đều tự giữ. 
 
Bố  bận việc suốt ngày, lúc họ nhớ tới  thì sẽ chuyển khoản  thẻ của  một  tiền, cơ bản đều bắt đầu từ năm con . 
 
Tóm , Chu Trừng  thiếu gì chứ  thiếu tiền. “Tớ  tiền .” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-duoc-trum-truong-de-y/chuong-62.html.]
Chu Trừng mua một lô một lốc đồ ăn ngoài quán tạp hóa, đến khi tính tiền thì tốn hơn 300 tệ.
 
Bạn cùng bàn tặc lưỡi: “Yêu đương cũng tốn kém ghê." 
 
“Cũng tàm tạm." 
 
Chu Trừng đáp, “ ,  bảo mời  ăn thì bình thường  những  ăn? Đi HaiDiLao  ?" 
 
Bạn cùng bàn lập tức ngăn  : “Lẩu HaiDiLao đắt quá, nếu là mời mấy  bạn của cô  thì chắc chắn sẽ đòi thịt  đấy, khéo một phát là  mất mấy trăm." 
 
Chu Trừng bảo: “Không , đúng , tớ mời mấy   ăn thì  cũng  cùng ." Bạn cùng bàn ngờ ngợ: “Không   bảo tớ  cùng  trả hoá đơn cho  đấy chứ?" 
 
Tuy rằng nhà Chu Trừng  tiền nhưng  sống  giản dị khiêm tốn,   đám con trai chơi với  cũng chẳng để ý mấy chuyện , cũng sẽ  cố tình hỏi thăm điều kiện gia đình nhà     , bởi  tuy  cùng bàn với  suốt bấy lâu nay nhưng  bạn  vẫn chẳng     chung với con ông cháu cha. 
 
“Sao thế .” 
 
Chu Trừng : “Cứ thế nhé, thứ bảy   ăn.  tớ  hỏi ý kiến cô  ."
 
“Cô ....” Bạn cùng bàn  mặt : “Bây giờ  còn chẳng buồn gọi tên  , cứ cô  cô ." 
 
Hai  xách một túi đồ ăn vặt to đùng  về phía khu nhà học. 
 
Bạn cùng bàn trông thấy Lý Triết khá  thiết với trùm trường, giơ tay vỗ trán một cái: “Quên chuyện quan trọng nhất chứ, Giang Dịch Hàn lớp A10 là  họ của Nguyễn Khê đúng ,    chuyện của hai  chứ?" 
 
Chu Trừng nhớ đến chuyện đêm qua, chần chờ gật đầu: “Biết ." “Tuy rằng bảo là cũng  cần thiết nhưng tớ thấy  cũng nên xây dựng quan hệ  với  họ của  ," bạn cùng bàn càng  càng hăng: “Dù  sang năm là thi đại học , thi xong cái là  đại học luôn, chị họ tớ   năm nhất là  dắt bạn trai về nhà ."
 
“Coi bộ  định yêu lâu dài với Nguyễn Khê đúng , nếu là chỉ  yêu  mấy tháng, chờ đến khi thi đại học xong thì chia tay thì coi như tớ   gì."
 
Chu Trừng nghiêm túc đáp: “Tớ nghiêm túc thật." 
 
“Ha ha tớ  mà, vất vả lắm mới theo đuổi  hoa khôi trường mà, là tớ tớ cũng sẽ  chia tay. Nếu  tính chuyện lâu dài thì tớ gợi ý là nên xây dựng quan hệ với  nhà của  , nhưng mà chuyện  cũng  bất buộc, dù  cũng chỉ là  họ thôi chứ    ruột,   thì ,  thì thôi .”  
 
“Cậu  thẳng xem nào." Bạn cùng bàn tỏ vẻ úp mở sở cằm: “Thì cứ  gãi đúng chỗ ngứa, tớ thấy mấy  đó đều hút thuốc cả, thế thì mua bao thuốc cho  họ   . Không cần mua đồ đắt tiền  gì, nhưng cũng đừng rẻ quá, cứ thế mãi thì việc yêu đương  của  đúng là tốn kém ghê quá." 
 
Mua đồ ăn vặt, mời bữa cơm  còn mua cả thuốc lá, ít nhất cũng  một, hai ngàn tệ. Vẫn cứ là độc   nhất, độc  sướng nhất.