Còn về khách hàng, trang trí đều do cô tự lo liệu, dựa nhường .
Vẻ mặt nhà bà dì dần dần bắt đầu chột , lúc đầu còn đập bàn trừng mắt với Chu Chúc Chúc, đó giọng nhỏ dần.
Chu Chúc Chúc rời khỏi nhà bà dì lúc hoàng hôn.
Cô gọi điện cho luật sư.
Sự phối hợp diễn suôn sẻ, Chu Chúc Chúc đoán khi tòa, thái độ của nhà con trai bà dì sẽ mềm mỏng hơn, lẽ cần hầu tòa, chuyện thể giải quyết .
Tinh thần cô phấn chấn, bước chân nhẹ nhàng.
Mọi việc đều thuận lợi, Chu Chúc Chúc trở về căn hộ ở thành phố Lâm Xuyên, khóe miệng vẫn nở nụ .
Một ngày tốt lành
Cho đến khi cô nhận điện thoại của bố Chu.
"Chúc Chúc , con đến nhà bà dì của con ?"
"Đừng ngoài cãi với nữa, dù thì con trai của bà dì mới là nhất, con là ngoài can thiệp gì? Con còn hầu tòa tranh giành quán rượu nhỏ với , nhà họ Chu chúng mất mặt lắm."
Chu Chúc Chúc nổi giận đùng đùng, lập tức cắt ngang lời bố Chu.
Chu Chúc Chúc kìm nén cơn giận, lý lẽ với ông. Cô với đầu tư bao nhiêu chi phí, bỏ bao nhiêu tiền bạc, bố Chu cô so đo tính toán; cô di chúc của bà dì là danh chính ngôn thuận, ông bắt đầu về tình huyết thống.
Cuối cùng, Chu Chúc Chúc nhịn nữa, cãi một trận lớn với ông.
"Bố ở đó ma ám , ở đó còn thổ phỉ!"
phản ứng đầu tiên của bố Chu là: "Cái gì? Có cướp? Giai Giai chứ, trời ơi con bé , con đưa Giai Giai đến nơi nguy hiểm như !"
Chu Chúc Chúc đợi một lúc, đợi bất kỳ lời hỏi han, quan tâm nào.
Cô bình tĩnh cúp máy.
Cô mở ứng dụng mua nhà điện thoại, tải ảnh lên, định rao bán căn hộ của ở thành phố Lâm Xuyên. Cả đời cũng sẽ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-he-voi-nam-chinh-trong-truyen-kinh-di/chuong-110.html.]
thao tác, nước mắt cô ngừng rơi xuống vì tức giận.
Cô cảm thấy cô độc, nơi nương tựa ở thung lũng Hoàng Hôn cách xa hàng nghìn dặm; ở nhà bà dì một đối đầu với nhiều , cũng cảm thấy cô độc, nơi nương tựa. Mỗi khi Chu Chúc Chúc cảm thấy trưởng thành, mạnh mẽ hơn, thì tổn thương từ ruột thịt sẽ đánh cô trở nguyên hình.
Cô tức giận đến mức run rẩy, giống như một con mèo kích động, rơi xuống nước.
Cô nghẹn ngào bắt đầu nhớ Mary và Andre da diết, nhớ quán rượu nhỏ ở thung lũng Hoàng Hôn.
Rất nhanh, nhiều giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại nhỏ, cô giơ tay lên lau, đột nhiên thấy tiếng meo meo nũng nịu.
Chu Chúc Chúc tưởng quá nhớ nhung mà sinh ảo giác.
nhanh, Mary nhảy lên đùi cô, cọ cọ má cô.
Chu Chúc Chúc theo hướng của Mary, Công tước đang ở cửa .
Cô lao đến, ôm nức nở.
Công tước Andre bao giờ thấy cô như .
Chu tiểu thư luôn đắc ý vênh váo, ngẩng cao đầu, đôi mắt chỉ lấp lánh vì tiền vàng. bây giờ cô như một đứa trẻ, mặt nước mắt, trông thật đáng thương.
khi cô , cảm thấy đáng thương, vì ánh mắt đẫm lệ của cô giống như một con sói nhỏ chất chứa oán hận, khi , trong miệng nghẹn ngào : "Andre, em hận họ! Hận c.h.ế.t họ ."
Anh dừng một chút, bàn tay to lớn mạnh mẽ ôm chặt cô lòng. Đây là đầu tiên Công tước Andre cô tâm sự về tuổi thơ của .
Tuổi thơ của con rồng nhỏ bất hạnh, giống như nhiều cả đời mắc kẹt trong tuổi thơ, càng vùng vẫy, càng chìm sâu.
Lẽ , sinh vật quái dị c.h.ế.t bao nhiêu năm khó đồng cảm với Chu Chúc Chúc. Công tước Andre chứng kiến nhiều đứa trẻ bỏ rơi thương tiếc trong chiến tranh.
Họ cũng giống như cô, ánh mắt mang theo oán hận, những oán hận khi lớn lên sẽ trở thành một loại độc dược chảy trong tim.
Còn con rồng nhỏ càng bất hạnh hơn là cô nhận chút tình yêu nào, cũng bỏ rơi.
Vì , cô chịu đựng nỗi đau và oán hận giằng xé liên tục. Loại hận là hận đòi hỏi tình yêu từ cha nhưng bác bỏ hết đến khác, là nỗi đau vô cố gắng trốn thoát nhưng kéo trở vì khao khát tình yêu.