Khổng Phàn Đông  thấy Lý Nhiễm cất cao giọng lên liền lập tức thức thời chui  ngoài, đóng cửa văn phòng .
 
Hạ Nam Phương  đến dỗ dành cô, nhưng Lý Nhiễm tức giận chỉ vì cảm thấy   quan tâm sức khỏe của .
 
Bây giờ tình trạng cơ thể của  hỗn loạn thành như ,  cô  tức cho .
 
Cuối cùng,  tức  đau lòng mà mắt đỏ lên: "Anh cứ như thế thì   sống đầu bạc giai lão với em chứ!"
 
Hạ Nam Phương  quá nhiều việc cần  xử lý, dùng câu  đùa giỡn của Vu Hiểu Hiểu  là từ  xuống  Hạ gia nhiều chuyện như  mà chỉ  một  Hạ Nam Phương gồng gánh, trong lòng   nhiều tâm sự thế sớm muộn gì cũng  mệt chết.
 
Thật  Vu Hiểu Hiểu   đúng,  tiếp nhận công việc kinh doanh lớn như  của gia tộc như thế trong đầu óc cơ bản  thể ngừng  dù chỉ một giây.
 
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ, nếu  góc độ của Hạ Nam Phương mà , cô xác thật   cách nào để   thể thả lỏng .
 
  cần chịu áp lực lớn như .
 
Hạ Nam Phương nắm tay cô  xuống,   thích Lý Nhiễm lúc nào cũng để  trong lòng, lo lắng cho .
 
Rồi   đành lòng  cô mặt ủ mày chau.
 
"Anh hứa với em sẽ chú ý nghỉ ngơi."
 
Sau  Lý Nhiễm cộng thêm Khổng Phàn Đông, giữa trưa mỗi ngày sẽ đón Hạ Nam Phương về nhà nghỉ ngơi.
 
Mặc dù công ty  phòng nghỉ ngơi nhưng trong  cảnh lạ lẫm  vốn  ngủ , Lý Nhiễm suy nghĩ nhiều cách, cuối cùng chỉ  thể về nhà nghỉ trưa.
 
Hơn nữa nhà cách công ty cũng  xa, càng tiện cho Lý Nhiễm quan sát phân tích giấc ngủ của .
 
Cô ghi   bộ những món ăn, vận động, huyết áp, nhịp tim còn  trạng thái nghỉ ngơi của   thành chuỗi  liệu  báo cáo cho bác sĩ hằng tuần,  dụng tâm.
 
Sau khi về nhà nghỉ ngơi, tuy Hạ Nam Phương vẫn  ngủ  nhưng vẫn  thể nhắm mắt thả lỏng một lát.
 
Vốn dĩ Lý Nhiễm   ghế  Hạ Nam Phương ngủ trưa, nhưng   một hồi thì mí mắt của    tự giác  híp .
 
Tấm rèm dày nặng ngăn cách ánh sáng bên ngoài và bên trong, ánh sáng trong phòng mờ ảo  căn phòng càng thêm ấm áp, kết hợp với mùi hương của tinh dầu dịu nhẹ trong máy tạo ẩm nhanh chóng khuếch tán trong nhà.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-298-ngoai-truyen-3.html.]
Lý Nhiễm mặc áo lông màu trắng, phần tay áo che đậy các ngón tay, phần vạt áo che khuất cẳng chân, buồn ngủ lười biếng   ghế, từ từ dựa  cánh tay  dần dần thở đều.
 
Mà Hạ Nam Phương  buồn ngủ tí nào.
 
Dựa theo ngày thường, bây giờ là thời điểm  tập trung tinh thần cao độ nhất trong ngày.
 
Nếu  cho  xử lý công việc, mà là ở nhà ngắm    ngủ  ghế dài  tính  cũng  tồi.
 
Hạ Nam Phương  chằm chằm Lý Nhiễm một hồi, thấy đầu cô sắp rơi khỏi tay vịn của chiếc ghế dài , nhanh chóng  đến  khi cô tỉnh dậy.
 
Khom lưng cúi đầu, cúi  bế Lý Nhiễm lên.
 
Cô  giật  bừng tỉnh, mở to ánh mắt mơ hồ  lo lắng hỏi : "Anh còn  ngủ ?"
 
"Ngủ  ."
 
Lý Nhiễm che miệng ngáp một cái, tìm tư thế thoải mái hơn dựa   : "Anh rán ngủ   ?" Tận tình khuyên bảo: "Không ngủ  ."
 
Hạ Nam Phương  sớm quen một ngày chỉ ngủ nhiều như thế thôi, cho nên đối với giống loài như Lý Nhiễm chỉ ngủ trưa mà cũng  thể ngủ ngon đến  cảm thấy vô cùng tò mò.
 
Anh duỗi tay nhéo nhẹ mũi cô: "Buồn ngủ đến  ?"
 
Lần  Lý Nhiễm cũng lười mở mắt luôn, nhẹ gật gật đầu: "Dạ."
 
Hạ Nam Phương ôm cô lên giường, hai   song song với : "Vì     buồn ngủ?"
 
Lý Nhiễm nỉ non: "Đó là lý do tại  nó là một căn bệnh và cần  điều trị."
 
"Hơn nữa, bây giờ   đang điều trị cho  ?"
 
Nói  cô trở , tay chân ôm lấy Hạ Nam Phương, mang tính tượng trưng vỗ vỗ lưng : "Em xin  mà, mau ngủ ."
 
Tay Hạ Nam Phương nhẹ xoa xoa Lý Nhiễm: "Em ngủ  ."
 
Cuối cùng Lý Nhiễm  chống chịu  nữa, nghiêng đầu ngủ mất.
 
Bỏ  một  Hạ Nam Phương  đó tự hỏi,  cô  thể ngủ   chỉ trong vài giây ngắn ngủi như    thế?