Lúc  khi Ôn Trường Ninh bỏ học Lý Nhiễm cũng  rõ lắm, nhưng  cô    chắc là  thể   học tiếp.
 
Lý Nhiễm gật đầu đồng ý: " mà   cũng   ,    tâm ý đợi  thì   cùng   đến thành phố X cũng đáng."
 
Trong mắt Ôn Trường Ninh dần dần trở nên thâm tình, nhàn nhạt nở nụ : "Mình hiểu chứ. Đời  ngoại trừ    thì trong lòng   thể chứa thêm một hình bóng nào khác nữa."
 
Hai  trò chuyện một hồi,   trở về phòng.
 
Bọn  Hạ Nam Phương cũng bàn xong công việc,  thời gian còn sớm nên tám  tốp năm tốp ba  đó tán gẫu,   đề xuất đánh bài.
 
Vu Hiểu Hiểu là  ham chơi nhất trong đám ,  định  ngoài tìm bài   Trần Tề Thịnh giữ chặt .
 
Hắn nhấn chuông bên cạnh cô nàng: "Bên ngoài lạnh lắm em." Nói xong kéo cô  xuống bên cạnh .
 
Vu Hiểu Hiểu  quen khi Trần Tề Thịnh lôi kéo tay   mặt  ,  một hồi giằng co Trần Tề Thịnh mới buông cô nàng .
 
Vu Hiểu Hiểu   thả  lập tức chạy đến bên  Lý Nhiễm, tìm một chỗ trống  xuống.
 
Lý Nhiễm thấy thế, đá ghế của Vu Hiểu Hiểu đang , đè thấp âm thanh hỏi: "Xảy  chuyện gì với  ?"
 
Vu Hiểu Hiểu bóc quýt giả ngu: "Có chuyện gì  mà xảy?"
 
Lý Nhiễm cốc nhẹ lên đầu cô nàng: "Còn giả vờ giả vịt cái chi? Cậu và Trần Tề Thịnh xảy  chuyện gì? Bọn  cũng  kết hôn, tuần trăng mật cũng   luôn  mà   còn thế?"
 
Vu Hiểu Hiểu chăm chú lột quýt, gỡ từng sơ trắng  đó im lặng   lời nào.
 
Thấy Vu Hiểu Hiểu im lặng như thế, Lý Nhiễm lập tức cảm thấy  vấn đề.
 
Tính cách của Vu Hiểu Hiểu luôn luôn   như thế, chịu ấm ức là  ngay,  chuyện cũng  che giấu,   như hôm nay cả    sức sống nào, im lặng  đó.
 
Lý Nhiễm  thoáng qua Trần Tề Thịnh, bắt gặp ánh mắt  cũng đang bất đắc dĩ  chằm chằm Vu Hiểu Hiểu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-303-ngoai-truyen-8.html.]
Dù Lý Nhiễm  thích xen  chuyện của  khác, nhưng  mà cô quan tâm  thế giới  cũng chỉ  mấy , hiển nhiên trong đó  Vu Hiểu Hiểu, trong lòng đương nhiên lo lắng cô nàng ở Trần gia   chịu khổ ấm ức gì .
 
Nắm lấy cánh tay của Vu Hiểu Hiểu, dắt cô nàng .
 
Bên ngoài   đang đánh bài, cô kéo Vu Hiểu   trong phòng nghỉ ngơi,  khi  cô gặng hỏi mãi, mặt Vu Hiểu Hiểu đỏ bừng hết cả lên, tính tình bình thường thẳng thắn tuỳ tiện, bây giờ  ấp úng   nên lời.
 
"Cậu  thử là ."
 
Vu Hiểu Hiểu kéo cổ áo len thấp xuống, Lý Nhiễm lập tức  thấy vết tích  cần cổ thon dài trắng nõn .
 
Vu Hiểu Hiểu cởi áo len   cởi  mắng Trần Tề Thịnh: "Tên khốn nạn  đúng là con ch.ó con, lúc nào cũng cắn tớ."
 
Lý Nhiễm   những vết đỏ sậm   Vu Hiểu,  bờ vai gầy xương quai xanh xinh   đầy những dấu hickey nông sâu chồng lên ,  ánh đèn vàng tạo nên cảm giác  xinh   quyến rũ mê .
 
"Cậu..."
 
Lý Nhiễm   nữa, chẳng trách Vu Hiểu Hiểu nghiến răng nghiến lợi  , đổi  là cô thì chắc cũng  hổ  trả lời.
 
Chỉnh chỉnh  áo cho Vu Hiểu Hiểu,  từng  trải nghiệm   là   chuyện gì xảy : "Đau ?"
 
Vu Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không đau. Mặc dù  đau nhưng tớ  thích." Nói xong  ấm ức  .
 
Chắc hẳn Trần Tề Thịnh cũng   cố ý  tổn thương cô nàng, nếu   Vu Hiểu Hiểu  thể chịu đựng  đến giờ chứ! Có lẽ  đau  ngứa nhưng  khó mà chấp nhận , bấy giờ mới   mở miệng như thế nào.
 
"Nếu   thích thì  với Trần Tệ Thịnh xem ?" Lý Nhiễm   nên khuyên giải như thế nào mới : "Anh  sẽ  ép  ."
 
Vu Hiểu Hiểu  thấy Lý Nhiễm   càng  hổ hơn, hai má đỏ bừng: "Tớ... tớ   .    bảo loại chuyện đó giữa vợ chồng là chuyện bình thường."
 
Vu Hiểu Hiểu  từng quen bạn trai, tính tình thẳng thắn vô tư, kết hôn   bao lâu Trần Tề Thịnh  phát huy hết khía cạnh nữ tính của Vu Hiểu Hiểu .
 
"Nhiễm Nhiễm,  cũng thế ?"
 
Lý Nhiễm    trả lời như thế nào, cô   mắng Trần Tề Thịnh, nhưng nghĩ  hai  bọn họ kết hôn  cũng  dễ dàng gì, Vu Hiểu Hiểu bây giờ còn    chuyện với Trần Tề Thịnh,  cô  thể đổ thêm dầu  lửa , nên cô gật gật đầu: "Ừm..."