Họ  phá lên,  liền vung cánh tát cho họ mấy cái bạt tai.
 
Hứa An      hóa điên, quên mất  là ai, liền dần dần yên tâm, rút hết những  đó .
 
Sau ,  gặp Vương Y Sinh,   tích cực hướng dẫn ,  phối hợp với  .
 
Cuối cùng,    cho   ngoài, khi   ngoài,  lẽ Hứa An  quên rằng ông  còn  một cô con gái tên là Tống Hòa.
 
Trong lòng ông  chỉ  Hứa Tử Dục và  con .
 
So với Cố Xuyên, thật    Thẩm Âm , bởi vì cô  là con gái riêng của Hứa An.
 
Không chỉ , cô  còn thích Cố Xuyên, chân  cố tình trẹo là để tiếp cận Cố Xuyên.
 
Dù  thì  cũng  tự tin  nhan sắc của .
 
Có lẽ Cố Xuyên còn chẳng nhận , Thẩm Âm và   hai phần giống .
 
Từ nghĩa trang  ,   thấy một bà cụ  ngã  đường.
 
Bà cụ khó khăn   dậy nhưng cứ loay hoay mãi   lên .
 
 chợt  tích chút đức nên đỡ bà  dậy nhưng bà   dậy xong  nắm lấy tay : "Cô bé, cô đụng   ,  đền tiền chứ!"
 
Ừm? Có chút thú vị đây.
 
 ngẩng đầu  quanh, bốn phía  một bóng : "Bà ơi, ở đây  camera giám sát đấy ạ."
 
Bà  hạ giọng,  gian xảo: "  điều tra , ở đây   camera giám sát ."
 
"Ồ."  ngoan ngoãn gật đầu,  dùng một phần mười sức lực đá bà   bụi cỏ.
 
"Không  camera mà cũng vênh váo thế , đồ thiếu đạo đức!"  bật .
 
Ở cổng khu dân cư  một  đàn ông ngẩng mặt 45 độ  trời,   ngang qua   với vẻ mặt vô cảm.
 
"Tống Hòa." Giọng trầm khàn của   gọi .
 
  ngơ tiếp tục ,    chắn  mặt .
 
"Tống Hòa,  sai , chúng   lành ." Anh  khẽ .
 
"Cái gì thế, miệng phát  tiếng xe máy ?"  gãi gãi tai.
 
"Điện thoại  , WeChat chặn , Tống Hòa, bao nhiêu ngày , em cũng nên nguôi giận  chứ? Anh  đích  đến nhận  với em , em còn   thế nào nữa?" Giọng   gấp gáp.
 
"   cút !" 
 
 hét lớn, hai tay loạn xạ vỗ  đầu: "Đầu  đau quá, Cố Xuyên,  xin  đừng dùng ma túy nữa, cũng đừng đánh  nữa, chúng   chia tay  mà, trời ơi, ai cứu  với!"
 
Lúc  đúng là giờ tan    về nhà, họ  lượt   và Cố Xuyên.
 
Sắc mặt Cố Xuyên lập tức đỏ bừng,   kéo tay : "Tống Hòa, em đang  linh tinh gì ?"
 
"Á!"  cố sức lùi  phía : "Đánh  , đánh  ! Anh ngoại tình thì thôi  nhưng giờ  thật sự hết tiền ,  đừng  dùng thuốc nữa   ?"
 
Trong đám đông vây xem, mấy  đàn ông vạm vỡ bước , trói chặt Cố Xuyên như bắt gà con.
 
  lau nước mắt  cảm ơn,     giải lên xe, đưa đến đồn cảnh sát.
 
Nửa đêm,  nhận  một tin nhắn:
 
[Tống Hòa, nếu em   thèm tình yêu của ,  thì hãy thử căm hận của !] 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-dien-thi-ai-dien/chuong-3.html.]
 
Á!!! Điện thoại của  bẩn .
 
  hổ  độn thổ, nhanh chóng nhắn  mấy chữ: [Chúc    con cháu đầy đàn, tất cả đều nhờ  em giúp đỡ nhé…] 
 
Ngày hôm , tinh thần  uể oải, khoác vội chiếc áo khoác, đến tòa nhà văn phòng sang trọng nhất thành phố.
 
Tin nhắn của Cố Xuyên  khiến  buồn nôn cả đêm.
 
Trong căn phòng penthouse, một  trai mắt  đỏ hoe: "Cuối cùng chị cũng đến , em đợi lâu chị lắm đó."
 
  đến  vật xuống chiếc sofa rộng lớn, mặc kệ cơ thể chìm hẳn : "Thật thoải mái."
 
Cậu   , mắt mờ  một lớp sương: "Chị  em đợi chị một năm,  mà ba năm  chị mới đến tìm em."
 
 lười biếng vươn một tay ,   cúi , đầu rướn tới.
 
 vuốt ve mái tóc mềm mại của  , an ủi: "Ba năm  gặp,  gặp   trách chị  ?"
 
"Em  ." 
 
Trán   giật giật liên hồi: "Em chỉ là... quá nhớ chị, chị  cho em  tìm, chỉ bắt em đợi, mỗi ngày em đều nghĩ khoảnh khắc tiếp theo chị sẽ   mặt em."
 
 ngẩng đầu   : "Ngoan thật."
 
Ôn Thời Hạ và   giống    khác ,   là tự lén lút lẻn  viện tâm thần.
 
Vì   ghét gia đình ,    thoát khỏi cuộc sống đó.
 
Gia đình   ở bên ngoài điên cuồng tìm kiếm   nhưng  ai nghĩ rằng    ở trong viện tâm thần.
 
Cậu   ở đó một năm.
 
Khi rời ,   còn  đưa  cùng.
 
 tùy tiện bịa  một lý do từ phim thần tượng,  rằng một năm , đợi khi   trở nên mạnh mẽ thì tự khắc  sẽ đến tìm  , trong thời gian đó,     đến tìm .
 
Vậy mà    tin thật.
 
Bây giờ    là   thể đắc tội nhất ở Vân Thị .
 
Kể từ hai ngày  khi  gặp Ôn Thời Hạ, cái đứa trẻ  như  trúng bùa , mỗi ngày đều gọi điện cho .
 
Bỗng nhiên   hận,     dính  thế nhỉ?
 
Sau khi cúp điện thoại của  ,  ngẩng đầu, hai  đang  tới đối diện.
 
Là Thẩm Âm và  cô .
 
Thẩm Âm  , mặt đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn: " là xui xẻo!"
 
Xem  cái tát   vẫn  khiến cô   điều.
 
"Tiểu Âm, con   vô lễ như ." Thẩm Hân Nghiên mặt đầy nghiêm túc.
 
Bà  tiến  gần : "Tống Hòa, chắc con là Tống Hòa đúng ? Mọi mâu thuẫn giữa con và Tiểu Âm, cô đều  . Chuyện  Tiểu Âm  sai , cô  con bé xin  con."
 
Thẩm Âm kéo tay bà , vẻ mặt đầy giận dữ: "Mẹ ,   gì ? Rõ ràng là cô  đánh con mà."
 
Thẩm Hân Nghiên  để ý đến cô  mà mỉm   tiếp với : "Không  Tống tiểu thư  thời gian ? Cô   chuyện với con một chút."
 
 nhếch môi: "Được thôi."
 
  xem con cáo già  định giở trò gì.