TÔI KHÔNG HỨNG VỚI CÔ NHÓC VÔ VỊ NÀY !!!! - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-12-09 13:20:18
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe chậm rãi dừng , Khương Tư Nguyên và Vân Kiều xuống xe.
Vân Kiều vốn chú trọng cách ăn mặc, hôm nay thì cô đặc biệt chú ý, để Khương Tư Nguyên đề cử thợ trang điểm nhất. Cô xõa tóc dài xuống vai, chiếc váy ngắn màu xanh kết hợp với lớp trang điểm tinh xảo, trông cô thanh nhã thoát tục.
Thợ trang điểm mạnh dạn đánh cho cô phấn mắt màu xanh, nước da trắng lạnh của Vân Kiều thể thích ứng, đây là màu sắc mà bình thường sẽ thử, nhưng dùng mặt cô thì tựa như đang dệt hoa gấm.
Làn da cô gái mịn màng, khuôn mặt căng mọng tràn đầy collagen, thợ trang điểm khen ngừng, trang điểm cho như , quả thực hưởng thụ.
Nếu mặt cô đang phấn, Khương Tư Nguyên thật sự đưa tay sang nhào nặn: “Người Kiều Kiều, tớ mê nhan sắc của quá.”
Vân Kiều khẽ.
Mọi thứ chuẩn sẵn sàng, hai đến nhà họ Văn. Lúc Vân Kiều xuống xe, trong tay cầm hộp bánh kem hình vuông.
Cố Diệp Phi
Từ khi hai cô gái trẻ tuổi bước phòng tiệc, lén bàn luận, vài ánh mắt bâng quơ lướt qua cô, mang đầy ẩn ý.
Văn Ngạn Trạch đang dạo quanh giữa đám , tầm mắt dừng .
Cô gái trẻ tuổi xinh vốn nên là vị hôn thê của , buồn một điều, vì để giữ gìn mặt mũi của nhà họ Văn, ngay cả vị trí thực sự của , cũng ép phân chia cho khác.
Cảm xúc trong mắt chợt lóe lên, Văn Ngạn Trạch gọi trợ lý tới, lặng lẽ dặn dò.
Chẳng mấy chốc, bước đến mặt Vân Kiều: “Cô Vân, Tổng giám đốc Văn bảo dẫn cô qua.”
Vân Kiều nhớ rõ , là nhân viên của nhà họ Văn, nhưng cô hề hiện tại hai em nhà họ Văn đang đấu đá.
Không chỉ về mặt kinh doanh, mà còn cả con .
Sân vườn yên tĩnh, ánh đèn chiếu sáng, Vân Kiều cũng khá quen thuộc với con đường của nhà họ Văn, trợ lý chỉ về một hướng, cô ngay là nơi nào. Vân Kiều cầm bánh kem bước qua.
Gió đêm hiu hiu, Vân Kiều kéo làn váy, sửa sang chốc lát chậm rãi tiến về phía , cô loáng thoáng thấy tiếng nam nữ đang trò chuyện.
Cô tàng cây, bóng dáng quen thuộc ở đằng , bước chân từ từ trở nên nặng trịch, cho đến khi giọng phụ nữ cuốn theo gió bay tai cô.
“Điều cần nhất, chính là những trợ giúp để leo lên cao, chứ lực cản ngăn trở bước tiến của .”
“Cảnh Tu, em thể giúp .”
Người phụ nữ dựa sát lòng đàn ông, cô lẳng lặng dụ dỗ, khiến đàn ông cúi đầu.
Họ thoải mái ôm hôn, chẳng khác nào đòn sấm sét xé nát vẻ bình tĩnh của cô, đánh vỡ khung cảnh bình yên hài hòa.
Cảnh mật hiện lên mắt, lòng bàn chân Vân Kiều lạnh lẽo, một luồng khí lạnh xộc lên, càn quét . Cô đăm đăm hai bóng quấn quýt chặt chẽ trong đình nghỉ mát, lồng n.g.ự.c nổ vang.
Biết bao nỗi chua xót khổ sở dữ dội bao trùm khắp lồng ngực, tựa như cơn sóng to gió lớn khó thể yên tĩnh trở , từng đợt nối tiếp từng đợt đánh tới, tường thành pháo đài vốn kiên cố của cô đột ngột sụp đổ.
Hóa , “thật lòng” trong miệng , duy nhất, mà là chia sẻ cho nhiều .
Hộp vuông đóng gói tỉ mỉ rơi xuống đất, bánh kem vương vãi.
Tiếng động bất ngờ xuất hiện, kéo trong đỉnh nghỉ mát về hiện thực, Văn Cảnh Tu mạnh mẽ đẩy phụ nữ trong lòng , ánh mắt nặng nề rơi thẳng lên Vân Kiều.
Cô hề chạy trối chết, ánh đèn đường chiếu xuống, cô thẳng lưng, bóng cô ẩn hiện tàng cây, gương mặt cô u ám, đôi mắt cô trống rỗng.
Trước , từng món ăn cô trong vội vã, Văn Cảnh Tu nhớ mãi thôi, còn giờ cô dâng lên của ngon vật lạ, cũng thể lọt nổi mắt .
Từ thời còn học tập bận rộn, đôi bên vẫn kiên trì mỗi ngày một cuộc điện thoại và vô tin nhắn, cho đến hiện tại, xa cách mười ngày nửa tháng họ mới gặp mặt một , tất cả như điềm báo, chỉ tại cô cố chấp tin.
Chỉ cần cô để tâm thêm vài phần, đào sâu tìm tòi là thể nhận vô vàn sơ hở. cô vẫn cứng đầu hết tới khác, cứ để con tim đ.â.m tan nát, trải qua đau đớn thì mới chấp nhận đối diện với sự thật.
“Kiều Kiều.”
Văn Cảnh Tu nắm chặt tay, cả căng thẳng, cơn nóng giận nên xả .
Anh tiến lên giải thích, nhưng cuộc điện thoại từ ba đến đúng lúc, cảnh cáo tình cảm và lý trí của .
Lương Cảnh Ngọc lẳng lặng bước tới gần , nhắc nhở: “Cảnh Tu, buổi tiệc sắp mở màn, bác Văn đang chờ đấy.”
Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tuy ba nâng đỡ con ruột, nhưng vẫn bỏ bê . Nếu trái ý ba ở giai đoạn mấu chốt , thì dựa theo tính cách của ba, chỉ sợ thừa dịp còn cứng cáp cánh chim, ông sẽ bẻ gãy chút nương tay!
Hai năm nay, chứng kiến mặt tối trong cuộc tranh đấu gay gắt của xã hội, nếu mất danh tính Văn Cảnh Tu, khó để tưởng tượng rằng sẽ rơi cảnh chèn ép ác liệt thế nào, đến lúc đó càng thể che chở cô gái mà yêu thương.
Hiện giờ, vẫn đủ khả năng để mạo hiểm, răng đánh nát cũng nuốt xuống.
-
Hai lướt qua vai cô, Vân Kiều đợi lời giải thích nào, chỉ thấy một tin nhắn Văn Cảnh Tu gửi tới: [Mặc kệ xảy chuyện gì, nhớ tin tưởng .]
Tin tưởng...
Chưa bao giờ cảm thấy một từ ngữ vô cùng đơn giản cũng thể đè nặng n.g.ự.c cô đến .
Phòng tiệc xa hoa long trọng, tiếng ồn ào, khách khứa tụ tập một mái nhà, nhà họ Văn chủ động nhắc tới hôn ước hôm nay, cũng rõ mặt : “Không dùng trò đùa nhiều năm để trói buộc lớp trẻ.”
Cũng nhà họ Văn thuyết phục Vân Nghiệp Thành tham lam phối hợp quan khách, tuyên bố hai nhà hòa bình giải trừ hôn ước, bảo thể diện cho đôi bên.
Ai rõ nguyên do bên trong của việc cũng giữ kín như bưng, còn thì xem như chuyện thú vị. Vốn nghi thức đính hôn chính thức, ai tính toán chi li, họ chỉ nghĩ đến cách nịnh bợ nhà họ Văn đang phát triển ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-hung-voi-co-nhoc-vo-vi-nay/chuong-4.html.]
Nam chính sân khấu trông phong độ bắt mắt, chẳng nào quan tâm đến đối tượng hôn ước còn của nhà họ Vân suy tàn đang ở .
Khương Tư Nguyên tìm kiếm Vân Kiều trong bữa tiệc, điện thoại gọi , gửi tin nhắn trả lời, Khương Tư Nguyên lo lắng vô cùng.
Mặc dù hiện tại cô cực kỳ chán ghét tên cặn bã giả vờ giả vịt , nhưng địa bàn của , cô thể nhờ giúp đỡ: “Văn Cảnh Tu, Kiều Kiều ở ?”
“Cô vẫn về ?” Trong mắt Văn Cảnh Tu hiện lên vẻ lo lắng.
“Vừa vui mừng cầm bánh kem qua tìm , kết quả chỉ trở về, ban nãy chia tay với ?”
Cô và Vân Kiều cùng bước , chẳng mấy chốc thì Vân Kiều ôm bánh kem đến gặp Văn Cảnh Tu, đó chỉ Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc lượt trở về phòng tiệc. Khi vô ánh , cô thể xông thẳng lên, nhưng qua hồi lâu, cô đợi Vân Kiều, chỉ thấy mỗi tin tức “Giải trừ hôn ước”.
Khương Tư Nguyên bỗng nhận điều bất , Văn Cảnh Tu lập tức sai dẫn cô tìm. Sân thấy Vân Kiều, chỉ còn chiếc bánh kem dập nát.
Chẳng ai , giờ phút Vân Kiều đang ở bệnh viện.
Chứng kiến Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc trong đình nghỉ mát, quả thực cô suy sụp, chỉ đờ trong gió đêm, đầu óc trống rỗng, nên gì gì.
Tuy nhiên, chẳng đợi cô suy nghĩ, bệnh viện thình lình gọi điện khẩn cấp, thông báo ông nội cô đột ngột ngã bệnh, ông đưa phòng cấp cứu.
Tin tức bất ngờ khiến sắc mặt Vân Kiều trắng bệch, cô hoảng sợ rời khỏi nhà họ Văn, mặc lễ phục hội tinh xảo chạy bệnh viện.
Trang phục “kỳ quái” của cô hấp dẫn vô ánh mắt trong bệnh viện. Vân Kiều thở hổn hển ngoài phòng cấp cứu, gương mặt trở nên đỏ bừng vì vận động mạnh, trong mắt cô đầy tơ máu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đèn báo trong phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh lá cây, cuối cùng bác sĩ cũng mang đến tin tức mà Vân Kiều lo lắng chờ đợi: “Tạm thời ông cụ nguy hiểm tới tính mạng. trong thời gian tiếp theo thì đặc biệt chú ý, để ông nghỉ ngơi thật , giữ cho tâm trạng vui vẻ bình thản.”
Nói trắng , là cẩn thận từng li từng tí để giữ vững tình trạng hiện giờ, thể xuất hiện bất cứ sai lầm nào, bằng , sẽ đánh vỡ cán cân đang duy trì sinh mệnh của ông.
Ông cụ đưa phòng bệnh để hồi phục, Vân Kiều dốc lòng chăm sóc, lúc xuống bên giường nghỉ ngơi, cô mới phát hiện di động hết pin và tự động tắt nguồn.
Chờ cô kết nối nguồn điện, Khương Tư Nguyên gọi điện tới : “Kiều Kiều, rốt cuộc cũng chịu điện thoại, đang ở ? Bây giờ thế nào? Cậu đừng nghĩ quẩn.”
“Văn Cảnh Tu giải trừ hôn ước vì , đừng khó chính , ở ? Tớ đến tìm .” Khương Tư Nguyên cô thích Văn Cảnh Tu nhiều năm. Lúc liên lạc , cô sợ Vân Kiều sẽ điều ngu ngốc, nên hề nghĩ ngợi gì, bộc lộ thẳng hết nỗi lo trong lòng.
Bạn đang bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô , sự thật bất ngờ đè nặng vai Vân Kiều thêm nữa.
“Giải trừ, hôn ước?” Giọng Vân Kiều run rẩy, biểu cảm mặt dần vỡ vụn.
Vân Nghiệp Thành cũng nhận tin, ông dẫn vợ Vương Mạn Chi khoan thai đến, thấy Vân Kiều “bình tĩnh” ở phòng bệnh, trông cô như hết sức thờ ơ với tất cả chuyện xảy đêm nay.
“Cảnh Tu còn đang tìm cô, cô mau gọi cho .” Vương Mạn Chi tiến lên đẩy cánh tay cô.
Cánh tay chạm , Vân Kiều nghiêng lên, thấp giọng khàn khàn: “Ông nội đang nghỉ ngơi, chúng ngoài .”
Dẫu trời sập xuống, cũng thể để cho ông nội kích thích.
Vương Mạn Chi theo sát cháu gái phía , hai bước hành lang, Vân Kiều mở lời chất vấn ngay: “Giải trừ hôn ước là ?”
Vừa Khương Tư Nguyên buột miệng , cô đại khái chuyện ở buổi tiệc - nhà họ Vân và nhà họ Văn thừa nhận giải trừ hôn ước.
“Cô từ hôn, hiểu ?” Vương Mạn Chi vui châm chọc.
“Vì nhận tin tức nào? Dạo , các còn ước gì và Văn Cảnh Tu ở bên , bây giờ đột nhiên thừa nhận từ hôn, nhà họ Văn hứa hẹn cho các lợi ích gì?”
Vương Mạn Chi ngờ sẽ cháu gái chất vấn, đôi mắt trong trẻo của Vân Kiều, tất cả vẻ ngụy trang của bà đều tài nào che giấu .
Nhà họ Văn rót một khoản tiền để nhà họ Vân bọn họ cơ hội trở , điều kiện là phối hợp với nhà họ Văn tuyên bố giải trừ hôn ước trong hòa bình. Vốn dĩ nếu giữ hôn ước thì nhà họ Văn chịu hỗ trợ, trái , việc giải trừ hôn ước thể giúp họ thu một khoản, Vân Nghiệp Thành và Vương Mạn Chi bàn bạc, đồng ý yêu cầu nhà họ Văn đưa .
Vừa ở buổi tiệc, thấy Văn Cảnh Tu sốt ruột tìm , bọn họ nghĩ đến tình cảm nhiều năm của hai đứa nhỏ sẽ biến mất vô ích, và giữ mối quan hệ với nhà họ Văn cũng gì . Họ hy vọng Vân Kiều và Văn Cảnh Tu sẽ nối tình cũ, nên mới nhắc nhở Vân Kiều nhanh chóng gọi điện thoại.
cháu gái thật sự kỳ quái, từ hôn, cô ầm ĩ, chỉ lạnh lùng gặng hỏi bà , khiến bà thấp thỏm.
“Cũng chúng yêu cầu từ hôn, chỉ do cần cô, chúng thể cầu xin cưới cô chứ?” Vương Mạn Chi c.h.ế.t cũng thừa nhận bản lợi, chỉ đẩy hết nguyên nhân lên đầu Vân Kiều.
Cô gái lẽ nên yếu ớt lóc vẫn bình tĩnh đến ngờ, thẳng phụ nữ mặt dày, cô lạnh lùng cảnh cáo: “ mặc kệ các thỏa thuận gì với nhà họ Văn, nhưng tuyệt đối chuyện cho ông nội.”
“Mấy chuyện , cũng chẳng thèm .” Vương Mạn Chi thừa nhận dọa sợ ánh mắt của Vân Kiều, bèn xách túi xoay rời .
Đứng ở góc lầu , Vân Kiều đột ngột mất hết sức chống đỡ, cơ thể co , cô dựa lên bức tường bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Cô thiếu thốn tình và sự quan tâm từ tấm bé, nên cô sớm hiểu rõ tính cách nhà bác cả. Điều giúp cô kiên trì chống đỡ chính là thái độ của Văn Cảnh Tu, nhưng giờ đây, Văn Cảnh Tu cũng từ bỏ cô vì lợi ích.
Nhà họ Văn đổi ý, nhà họ Vân thuận theo, ai nấy đều giành thắng lợi, chẳng nào quan tâm đến cảm nhận của cô.
Cô giống hệt một quân cờ, đặt bất cứ vị trí nào cần thiết. Lúc mối quan hệ giữa hai nhà , cô trở thành sợi dây ràng buộc. Đến hiện tại thì họ cần nữa, bèn gấp gáp gạt quân cờ cản trở thắng lợi là cô qua một bên.
Sống trong vòng luẩn quẩn , trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết.
Dẫu ôm ấp bao rung động thời thơ ấu với Văn Cảnh Tu, cô vẫn , trong mắt khác, nhiều điều quan trọng hơn cô.
Thuở nhỏ cũng , cô quen từ lâu .
Cô gái dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, trong mắt hiện gợn sóng lăn tăn, cô .
Sợ ông nội tỉnh dậy lo lắng, Vân Kiều dám mặc lễ phục xinh nữa, càng thể qua đêm trong bệnh viện với bộ dạng chật vật như hiện giờ, cô đành trông nom ông đến gần rạng sáng, đó mới về nhà.
Nơi ở quen thuộc giúp cô gian để thở phào nhẹ nhõm. Cô định lấy chìa khóa mở cửa, bất ngờ ôm chặt trong ngực, như thể nọ tìm về món đồ quý hiếm đánh mất.