Đêm hôm đó, căn phòng trọ chật hẹp của  sáng lên bởi ánh đèn vàng yếu ớt. Trên bàn, từng hộp đồ ăn  mở , hương thơm bốc lên khiến  khí như ngập tràn một sự xa lạ ngọt ngào.
Cà phê còn nóng, bít tết xèo xèo bên  lớp sốt tiêu đen, xoài vàng ươm cắt miếng vuông vắn, sữa trắng ngần trong hộp giấy, gà rán giòn rụm thơm lừng… Tất cả bày  mắt , giống như một buổi tiệc dành riêng cho sự nổi loạn.
  im một lúc lâu,  chằm chằm  đống thức ăn . Trong đầu, ký ức tuổi thơ liên tục ùa về: ánh mắt lạnh lùng của , bàn tay em trai gắp miếng thịt bóng mỡ  mặt , tiếng cha gằn giọng nhắc “ăn  là chết.”
 hít một , run rẩy đưa tay .
Đầu tiên là một hộp sữa. Mùi ngọt nhè nhẹ xộc  mũi.  cắn môi, mở nắp, nhấp một ngụm nhỏ. Dòng chất lỏng mát lành chảy qua cổ họng, để  dư vị béo thơm.  đặt hộp xuống, hai tay bấu chặt mép bàn, đợi cơ thể nổi mẩn, n.g.ự.c tức, tim loạn.
Một phút. Năm phút. Mười phút.
Không  gì.
Trái tim  vẫn đập đều. Cơ thể chẳng hề phản kháng.
 bật , một nụ  méo xệch,  bất ngờ rơi nước mắt.
“Không … thật sự  .”
Tiếp theo,  cầm lấy miếng xoài. Màu vàng tươi rực rỡ như ánh nắng   dè chừng cả đời.  cắn một miếng. Vị ngọt dịu lan khắp khoang miệng, hương thơm nồng nàn như mùa hè ùa đến.
Lần    chờ.  ăn thêm miếng thứ hai,  thứ ba.
Vẫn chẳng  gì.
Nước mắt rơi xuống nền gạch,   ăn  , n.g.ự.c nghẹn  bởi những cảm xúc lẫn lộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-yeu-duoi-nhu-ho-noi/chuong-2-dem-thu-thach-dau-tien.html.]
 chuyển sang bít tết. Dao cắt xuống miếng thịt mềm ướt, mùi thơm của bơ và tiêu đen lan tỏa.  nhai mạnh, cố cảm nhận cái ngọt ngào của thịt, cái dai mềm  từng .
“Ngon quá…”  lẩm bẩm,   bật .
Bao năm qua,    cướp mất quyền  nếm những hương vị bình thường nhất.
Sau đó là gà rán, bánh ngọt, từng món từng món…  ăn như kẻ đói khát, như  nuốt trọn cả thế giới  bụng.
Khi  , tất cả hộp thức ăn  trống rỗng. Bàn chỉ còn  đống giấy gói và mùi thơm vẫn còn phảng phất.
@thichancommem
  phịch xuống ghế, ôm bụng căng đầy, đầu óc trống rỗng.
Không dị ứng. Không phát ban. Không khó thở.
Tất cả những gì cha   từng cảnh báo, tất cả những gì họ dùng để trói buộc , đều sụp đổ chỉ trong một đêm.
  gương mặt  phản chiếu  ô cửa kính. Gương mặt đỏ bừng vì xúc động, đôi mắt vẫn rớm lệ, nhưng ánh  sáng hơn bất cứ lúc nào.
Trong lòng dâng lên một cảm giác  buồn  hả hê,  tủi  phẫn nộ.
Hai mươi bảy năm.   sống như một kẻ yếu ớt vì những lời dối trá.
Đêm ,   im  lâu, để mặc nước mắt rơi xuống tay, rơi xuống bàn.
Và  thì thầm với chính :
“An Nhi, từ nay… mày  còn yếu đuối nữa.”