Sáng hôm , ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu  mặt,  choàng tỉnh. Trên bàn vẫn bừa bộn những hộp cơm trống và lon sữa dở.   dậy, nhất thời  phân biệt nổi: đêm qua là mơ  thật?
 đưa tay lên ngực. Nhịp tim vẫn bình ,  thở  nặng nề. Tất cả đều rõ ràng:    khỏe mạnh.
Một ý nghĩ khủng khiếp len lỏi: Vậy thì hai mươi mấy năm qua,    lừa ?
…
 nhớ  từng mảnh ký ức tuổi thơ. Những chuyện lúc nhỏ vốn tưởng bình thường, nay   đều lộ rõ sơ hở.
Có  năm  mười tuổi, trong buổi sinh nhật lớp, cô bạn  nhất cố tình nhét  tay  một viên socola,  ranh mãnh:
“Cậu thử ăn , ngon lắm.”
 còn  kịp cho  miệng thì   lao tới, hất phăng viên kẹo xuống đất. Ánh mắt bà hoảng hốt, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy :
“Muốn c.h.ế.t ? Quên con  bệnh tim  ?”
Hôm ,   đến nấc nghẹn. Bạn bè  xung quanh  cợt,  đứa thì thầm:
“Thật tội, ngay cả socola cũng   ăn.”
 cúi đầu, thấy  hổ như  phạm tội tày đình.
 giờ nghĩ … nếu  thực sự bệnh tim, chỉ ăn một viên kẹo   nguy hiểm đến thế? Hay đó chỉ là một cái cớ?
…
Ký ức khác ùa về. Năm mười hai tuổi, tiết thể dục cả lớp tập chạy.  lén tham gia, mới chạy  nửa vòng thì đầu óc choáng váng, ngã xuống đất. Thầy giáo hoảng hốt đưa  đến phòng y tế.
Cha  vội đến,  vì hỏi han, cha   ngay  mặt thầy:
“Con bé  bẩm sinh yếu,  vận động . Từ nay miễn cho nó.”
@thichancommem
Thầy gật đầu đồng ý, còn  thì  đó, run rẩy tin rằng  thực sự  thể.  giờ nghĩ :    ngã vì bệnh,  chỉ vì… quá đói, quá thiếu dinh dưỡng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-khong-yeu-duoi-nhu-ho-noi/chuong-3-soi-day-doi-tra.html.]
Một đứa trẻ chỉ ăn rau luộc với cơm trắng,    sức để chạy nổi?
…
Những mảnh vụn ký ức chồng chất lên , dần hình thành một sự thật tàn nhẫn:
Cha   hề bảo vệ . Họ trói buộc .
Còn em trai thì ?
 nhớ như in cảnh nó hả hê cầm cánh gà, đưa sát  mũi ,  ăn  :
“Chị đúng là   phúc phần, cả đời chỉ  ăn rau thôi.”
Mẹ  cạnh,  hề ngăn cản. Trái , bà còn gắp thêm thịt bỏ  bát nó,  trách yêu:
“Con trai lớn cần ăn nhiều mới  sức.”
  đó,  mặt chỉ  đĩa rau trụng nước nhạt nhẽo, cảm giác tủi nhục nuốt nghẹn cả miếng cơm.
Hai mươi mấy năm,   biến thành cái bóng yếu đuối, một cái cớ để cha  dồn  thứ   cho em trai.
…
Tối hôm ,   trong căn phòng im ắng, ôm đầu, cố ngăn dòng suy nghĩ hỗn loạn.  ký ức cứ  lượt kéo về, như  ai đó cố tình vạch  từng vết sẹo.
 nhớ đến đôi tay run rẩy của  khi ép  ói  miếng trứng gà năm bảy tuổi. Nhớ đến tiếng cha thản nhiên  với thầy cô: “Nó bẩm sinh  yếu.” Nhớ đến ánh mắt em trai khi   ăn rau, ánh mắt  thương hại  khoái trá.
Mỗi hình ảnh đều như một sợi dây, quấn quanh cổ, quấn quanh ngực, khiến  ngạt thở.
Cuối cùng,  bật , nhưng  , nước mắt  còn chỉ vì tủi . Nó pha lẫn phẫn nộ.
   gương, thấy đôi mắt sưng đỏ của  phản chiếu.  khẽ :
“An Nhi, họ  lừa mày cả đời.  từ hôm nay…  ai  phép lừa mày nữa.”