Rõ ràng là chị em, tại  chị   thông minh như , còn  thì ngu ngốc thế , chị   thể  rạng danh bố , còn não bộ của   như một mớ hồ dán.
Đương nhiên,  càng ghét ánh mắt thờ ơ vô cùng  khuôn mặt Trần Thư mỗi khi   vì chị  mà giành giật tài nguyên sinh hoạt của  trong nhà.
Cứ như thể căn phòng  cướp   quan trọng, chiếc giường của   chiếm bởi các bản nhạc piano và đồ lặt vặt của chị   quan trọng, việc   bạn bè chế giễu  quan trọng.
Cứ như thể   quan trọng, chỉ  sách giáo khoa và bảng điểm trong tay chị  là quan trọng nhất.
 Q : “Nút thắt trong lòng do ám ảnh tuổi thơ, vốn cần dùng phương pháp kích thích mạnh mẽ hơn mới  thể tháo gỡ. Hận thù bền bỉ và  định hơn tình yêu, em   sai.”
 dần chìm đắm trong lời khen ngợi của Q, khó lòng thoát .
Hormone tuổi dậy thì nổi loạn, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi,   cảm thấy  yêu Q sâu đậm.
Đương nhiên,   cũng bày tỏ tình cảm của  với .
Hắn  khuyến khích  sống là chính , dũng cảm đấu tranh với gia đình gốc, đừng  một đứa trẻ yếu đuối,  dám cãi  bố .
Hắn   với  rằng mỗi  đều  sở trường và sở đoản, bảo   giỏi học thì  cần  học,  con đường đều dẫn đến Rome, tự nhiên sẽ  con đường phù hợp hơn chờ  .
 tin điều đó một cách tuyệt đối.
Thành tích học tập cũng tụt dốc  phanh.
Và cứ như thế, chúng   gặp mặt, âm thầm yêu đương qua mạng suốt nửa năm.
Đêm  kỳ thi đại học, Q bỗng nhiên mất tích. Tin nhắn  trả lời, điện thoại  , thậm chí còn hủy tài khoản QQ.
Lúc đó  mới nhận , dù yêu  qua mạng nửa năm,    hề để  bất kỳ thông tin cá nhân nào cho .
Thế nhưng lúc đó   cũng chỉ là một sinh viên đại học, dù  cũng sẽ  sơ hở.
 ngày đêm tìm kiếm, cuối cùng trong một bức ảnh   từng gửi cho ,   thấy bóng phản chiếu của thẻ sinh viên  cốc.
Phóng to, phóng to hơn nữa và cuối cùng    thấy cái tên mờ ảo  đó.
Đại học Z, Lý Hoài Cần.
Q.
Q chính là Lý Hoài Cần.
Lý Hoài Cần  thành tích xuất sắc, là hội trưởng phòng đối ngoại của khoa  .
Theo dấu vết,  dễ dàng tìm  tài khoản QQ chính của  .
  nhanh,        bạn gái  định trong trường.
Thậm chí bố bạn gái còn là phó khoa trưởng khoa Luật của họ,  bạn gái là giáo viên ưu tú cấp tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-la-ai/chuong-6.html.]
 tại     đối xử với  như ?  kìm nén đầy phẫn nộ, hết   đến  khác xin thêm thông tin từ bạn bè Lý Hoài Cần.
 hết   đến  khác đều  từ chối.
Lần cuối cùng   thấy tên   là  khi Trần Thư gặp  sự xâm hại  đường về nhà, bốn thanh niên côn đồ đối diện  mời một sinh viên luật   nghiệp  trợ giúp pháp lý.
Đối phương tuyên bố, là do  hàng ngày  thực hiện hành vi bạo lực học đường cực kỳ tồi tệ đối với họ, khiến bốn  nảy sinh ý định trả thù.
Ban đầu chỉ  ép  xin  nhận tội, nhưng  ngờ  bắt nhầm , Trần Thư  những  thừa nhận hành vi bắt nạt, mà còn la hét đòi báo cảnh sát để họ  tù mọt gông, họ suy sụp tinh thần, vì thế mới…
Dưới sự điều khiển của  , bốn thanh niên côn đồ  biến thành bốn bệnh nhân tâm thần với mức độ khác .
Không chỉ tránh  trừng phạt của pháp luật, mà thậm chí vì   tay tàn độc, ngược  còn  tạo dựng thành hình tượng bốn nạn nhân đáng thương.
Trong  đó,  mấy bà ,  khi  tòa  lao đến tát  đỏ ngầu mắt: “Chính mày hại con trai tao! Tao   nó vốn  thông minh,  tự nhiên  hư hỏng như ? Mày còn hại nó đoạn tử tuyệt tôn! Mày đáng c.h.ế.t! Sao mày   c.h.ế.t ?”
Mặt   tát lệch sang một bên, từ má đến cổ đều bỏng rát.
Và lúc đó, bố   bảo vệ Trần Thư trong vòng tay, hùng hồn   ống kính: “Trần Kha từ nhỏ  như , nhỏ nhen thù dai, ghen tị với chị nó.”
“Nếu   nó cứ  ầm ĩ đòi chị nó  mua bánh ngọt nhỏ cho nó, thì Thư Thư nhà chúng     qua con hẻm đó. Nó đáng lẽ   tống  tù để cải tạo cho !”
Các phóng viên giơ s.ú.n.g ống đại bác, đèn flash như đạn, từng tràng b.ắ.n  n.g.ự.c .
 rơi xuống địa ngục. Còn Lý Hoài Cần thì nhờ tài hùng biện, nổi tiếng như cồn trong giới luật sư.
6.
Ký ức ùa về.
  Trần Thư, mỉm : “Chị đang  gì  chị. Q là ai? Em  quên từ lâu .”
Vẻ mặt Trần Thư cứng đờ.
  một vòng trong căn nhà mới của họ.
Ba phòng ngủ một phòng khách, Trần Thư ở căn phòng hướng Bắc, căn phòng hướng Nam  nhà vệ sinh riêng là phòng ngủ của bố , bên trong còn đặt cần câu cá, căn phòng nhỏ gần cửa chính là của  ,   một tủ quần áo  lớn.
Duy chỉ  phòng của Trần Thư, giống như con  chị , chỉ  màu đen và trắng, lạnh lẽo, thờ ơ.
Quần áo chỉ  vài bộ lèo tèo, giường  lớn, nhưng dường như chủ nhân chỉ ngủ ở một góc gần mép, 1/3 còn  của chiếc giường rộng hai mét   trống rỗng, như thể   chút dấu vết sinh hoạt nào.
“Cuộc sống hiện tại em  thích ?”
Trần Thư  lâu  trả lời.
Điện thoại rung đúng lúc phá vỡ sự im lặng trong  khí.