122. Kỳ nhân 12
 
Trần Thái Linh nhanh chóng nhận , những thứ chui lên từ mặt đất , ngoài việc  xí và  lượng nhiều, thực chất  thể gây hại cho họ.
Lúc đầu, cô bé còn run rẩy dùng viên gạch đ/ập ch/ết chúng, nhưng về    thể sử dụng viên gạch đó một cách  thuần thục, và còn cảm thấy nó  hữu dụng.
 
Trong đêm tối quá dài , ngoài đợt quái vật đầu tiên chui lên từ mặt đất, họ  gặp thêm nguy hiểm nào khác.
Trần Thái Linh cầm viên gạch cố gắng cầm cự  lâu,  đó   từ lúc nào  mệt mỏi ngủ  . Dù  cô bé cũng chỉ mới mười hai tuổi,  khi căng thẳng một thời gian dài, thực sự  thể chống  cơn buồn ngủ.
 
Nghe thấy tiếng xì xào bên tai, giống như tiếng chuột nhỏ gặm bánh quy, Trần Thái Linh giật  tỉnh giấc,  bật dậy khỏi tư thế tựa  cửa.
Cô bé lau mặt, thấy Thiên đang    , miệng phồng lên đầy thức ăn.
Trần Thái Linh vô thức mỉm , lộ  một lúm đồng tiền nhỏ  má.
 
Rồi cô bé chợt nhớ  họ đang ở , ánh mắt cảnh giác chuyển hướng  ngoài, vén rèm cửa kính lên .
Đêm tối  vặn qua , một tia sáng ban mai chiếu lên một góc tòa nhà ở đằng xa.
 
"Mình ngủ bao lâu , mới sáng thôi ?" Trần Thái Linh lẩm bẩm, nhẹ nhàng đẩy cửa hé mở   ngoài, bên ngoài  yên tĩnh.
Mặt trời  lên cao hơn một chút.  ánh nắng rực rỡ   mang  bất kỳ  ấm nào.
 
Trần Thái Linh   một vòi nước ở góc phố,  ướt một chiếc khăn tay nhỏ tìm thấy,  lau những vết bẩn  mặt Thiên.
"Em sẽ tự rửa mặt." Thiên .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-122-1.html.]
"Ngoan lắm!" Trần Thái Linh, như thường lệ dỗ dành các em trong viện mồ côi, đưa chiếc khăn ướt cho Thiên,  cô bé lau mặt,  tự  hứng một vốc nước lạnh tạt lên mặt.
"Nào, uống một chút, đừng nuốt nhé, ngậm trong miệng súc miệng  nhổ ."
 
Trần Thái Linh tỉ mỉ hướng dẫn Thiên, hai   xổm ở đó súc miệng rửa mặt. Ngay cả mái tóc buộc hai bên  lệch của Thiên cũng  cô bé chải  gọn gàng.
Họ   bậc thềm ăn uống. Trần Thái Linh lục trong túi ni lông, mới phát hiện Thiên hình như  ăn  nhiều thứ.
 
"Thiên, em ăn nhiều đồ quá,  thấy đầy bụng ?" Trần Thái Linh  chút lo lắng sờ bụng Thiên, nhưng bụng cô bé từ đầu  tròn xoe như ,   thấy khác biệt gì.
"Không đầy!" Thiên    hóp bụng .
 
Cô bé ăn những thứ     no, còn  thể ăn   nhiều,  nhiều nữa.
 Trần Thái Linh sợ cô bé ăn quá nhiều sẽ đau bụng, nên  hẹn ước với cô bé, đợi đến buổi trưa mới  ăn tiếp.
 
Kết quả,    bao xa, Thiên  kéo tay cô bé : "Trưa ,  thể ăn  ."
Trần Thái Linh  lên bầu trời, mặt trời quả thực đang ở  đỉnh đầu, trông giống như giữa trưa, nhưng quá nhanh!
 
Ăn xong  lâu, trời  từ từ tối sầm, Thiên  kéo tay cô bé : "Tối ,  ăn thôi."
Trần Thái Linh  nghi ngờ từ hôm qua, bây giờ mới chắc chắn rằng, ngày và đêm ở đây  thời gian khác biệt so với bên ngoài.
 
Đêm hôm đó, cô bé tìm một nơi mới để ẩn náu. editor: bemeobosua. Cô bé  tìm một nơi  giường để Thiên  thể  ngủ  ban đêm. Không xa con phố họ trốn đêm ,  một con phố khác. Những ngôi nhà  con phố đó trông đỡ đ/ổ n/át hơn. Hai bên đường là những cửa hàng  kích thước tương đương, với nhiều bảng hiệu. Nếu bật đèn, buổi tối hẳn sẽ muôn màu muôn vẻ.
 
Trần Thái Linh ngẩng đầu lên, thấy  các bảng hiệu   nhiều quán karaoke (KTV), cô bé  đó là nơi để hát, còn  những cánh cửa   bảng hiệu dẫn lên lầu.
Ngoài  còn  những bảng hiệu với những cái tên cô bé  hiểu ý nghĩa lắm, như "Thủy Vân Gian," "Bích Vân Thiên," v.v. Trên cánh cửa kính  những bảng hiệu  dán những chữ màu đỏ: "Massage" và "Ngâm chân".