Khi rời khỏi nơi tá túc , Ngộ Tâm hỏi cô bé  đói , đứa trẻ  dùng một tay bịt lên.
Nói gì cô bé cũng bịt miệng, kéo dài  ba đến năm   đó, cô bé dường như còn n/ghiện chơi trò , cứ  chằm chằm  miệng Ngộ Tâm, thấy   sắp  là bịt ngay lên, bịt xong cô bé còn  khúc khích  ngừng,   đang vui vẻ chuyện gì.
 
Ngộ Tâm  vẻ mặt hạnh phúc của cô bé, mỉm  nhẹ nhàng.
Thiên đang bịt miệng   bỗng ngạc nhiên phát hiện, cho dù cô bé bịt miệng cha, giọng  của   vẫn vang vọng bên tai. Cô bé buông tay, thấy miệng    hề cử động, nhưng âm thanh vẫn tiếp tục vang lên.
 
Âm thanh phát  từ ?!
Thiên tự nhiên   đây là “Chân ngôn” mà các Phật tu sử dụng,  truyền bằng miệng mà truyền bằng tâm, thường dùng để rấn đe yêu ma hoặc truyền đạo thụ nghiệp giải cho  tử.
 
Cô bé kỳ lạ vạch cái đầu của  cha mới hết   đến  khác, cuối cùng khẳng định rằng,   phát  âm thanh bằng mũi.
Ngày hôm đó họ  qua một ngôi làng, Ngộ Tâm  tiến lên xin ngủ nhờ.
 
Bà lão trong nhà đó  nhiệt tình,  chuẩn  nước nóng cho họ,   nhóm lửa  để nấu đồ ăn cho họ. Bà còn nhiệt tình bắt chuyện với Ngộ Tâm, lúc hỏi họ từ  đến, lúc  hỏi tại  Đại sư  dắt theo một đứa trẻ nhỏ như   ngoài, vân vân.
 
Lại thấy Ngộ Tâm bế đứa trẻ lên xuống, đứa trẻ luôn luôn ở trong lòng  ,  hề tự   bộ xuống đất, đến nỗi đế giày của đứa trẻ dường như  hề dính bụi.
Bà  chịu nổi nữa,  : “Đứa trẻ  cũng  ba tuổi  nhỉ, tuổi    thể bế mãi ,  thả xuống cho nó   nhiều hơn mới  chứ.”
 
Đại sư Ngộ Tâm hiếm khi im lặng một lát, hỏi: “Tuổi ,  thể tự    ?”
Anh   đứa trẻ, đứa trẻ đáp  bằng ánh mắt ngây thơ.
Anh  đặt đứa trẻ xuống. Thiên tự   quanh trong phòng một lúc,   đến  mặt  , vươn tay đòi bế.
 
 , cứ như thế đấy, thường thả xuống tự   một lúc là cô bé  đòi bế. Không hề  ,   cứ thế mà bế mãi.
Bà lão nhiệt tình cuối cùng cũng nhận  vị nhà sư trẻ tuổi   thạo việc chăm sóc trẻ con như vẻ bề ngoài, thế là nhiệt tình truyền thụ kinh nghiệm nuôi con phong phú hàng chục năm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-143-3.html.]
Chẳng hạn như  khi ngủ  gỡ và chải tóc cho con, cách rửa tay rửa chân cho con, thứ tự mặc quần áo, v.v. Đại sư Ngộ Tâm tỏ vẻ tiếp thu, gật đầu liên tục lắng .
Ngày thứ hai là một ngày nắng  hiếm , mặt trời lên cao, chiếu   còn  ấm. Con đường họ  cũng là một quốc lộ hiếm hoi và tương đối bằng phẳng.
 
Ngộ Tâm nhớ  lời dạy của bà lão, đặt đứa trẻ xuống đất, để cô bé tự .
Ban đầu Thiên quả thực ngoan ngoãn tự , nhưng cô bé tổng cộng cũng  tự   bao lâu thì  vật vã  nóng. Ngộ Tâm cởi chiếc áo bông hoa bên ngoài cho cô bé, cầm  tay.
 
Rất nhanh, đứa trẻ  vươn tay đòi bế.
Ngộ Tâm nhận  cô bé lười biếng nên : “Đi đến  gốc cây lớn phía    sẽ bế con nghỉ ngơi.”
 
Thiên liếc  cây lớn,    tiếp  đến một trăm mét, miệng thở hổn hển, còn thè lưỡi như ch.ó con,  cố ý.
Tiếng thở dốc to đến , nhưng  kỹ thì  hề đổ mồ hôi.
“Cha, bế.”
 
Ngộ Tâm  cô bé. Thiên thấy     ý định bế, hai chân khuỵu xuống,  thẳng lên chiếc giày vải của Ngộ Tâm.
Ngộ Tâm  thể nhấc chân lên , cuối cùng vẫn bế cô bé lên.
 
Khi dừng  nghỉ ngơi, Ngộ Tâm cũng  bế cô bé nữa, thả cô bé xuống đất để chơi.
Đứa trẻ chơi đùa thì chạy nhảy thế nào cũng  kêu mệt, cào cào đào đào khắp các bụi cỏ xung quanh.
 
Bề mặt vũng bùn mùa đông đóng một lớp băng mỏng, gần đó còn  một chút tuyết còn sót . editor: bemeobosua. Đứa trẻ nhảy lên giẫm, đột nhiên trượt chân và lăn tròn  vũng bùn, dính đầy bùn đen khắp .
 
Khi Ngộ Tâm  dậy bước đến, đứa trẻ rút cái đầu vô tình cắm  bùn , nửa khuôn mặt  là bùn.
Ngộ Tâm: “……”