Lúc đầu, cô bé  với Ngộ Tâm rằng  cùng Tiểu Hồng và Ôn Thuần , nhưng  khi  từ chối, cô bé bịt tai   chịu  cha Đại sư giảng giải, chạy  phòng trùm chăn lên đầu, ngay cả bữa tối cũng  chịu ăn.
 
Rồi sáng hôm , Ôn Thuần phát hiện Tiểu Hồng mất tích, đồng thời Thiên cũng mất tích.
Ngộ Tâm  hề bất ngờ, thở dài bất lực: “Bình tĩnh chút,   tìm con bé về.”
Thiên sáng sớm  lén lút ôm đứa bé, chạy trốn  con hẻm kẹp giữa hai căn nhà nông dân gần đó.
 
Cô bé  xổm  chân tường, để Tiểu Hồng đang mặt mày  vui  trong lòng .
“Không  lên tiếng,  phát hiện là em   đấy!” Thiên trốn  còn  quên mang theo quả bóng màu sắc đồ chơi yêu thích nhất.
 
Tiểu Hồng nắm lấy quả bóng màu sắc lắc lư, Thiên  nắm tay : “Không  lắc, sẽ  phát hiện mất!”
Tiểu Hồng phồng má phì phì kêu, phun  bọt nước miếng.
 
Thiên  nhéo má : “Không  nhổ nước miếng.”
Tiểu Hồng mở miệng c/ắn ngay  tay cô bé. Hai  chơi đùa quen , Tiểu Hồng càng lớn càng hung dữ, lúc  răng nhỏ c/ắn  tay cô bé còn khá đau.
 
Thiên cũng  chịu thua,  khuôn mặt Tiểu Hồng càng lớn càng quen thuộc, nắm lấy cánh tay Tiểu Hồng c/ắn một cái.
Đôi mắt vàng kim của Tiểu Hồng trừng mắt  cô bé, đột nhiên bật  nức nở, chỉ rõ phương hướng cho Ngộ Tâm đang  tìm họ.
 
Ngộ Tâm  ở cửa hẻm,  đứa bé  c/ắn  nức nở,   đứa bé vẻ mặt chột  vì  chuyện   phát hiện.
Thiên  ngờ  phát hiện nhanh như , lập tức ôm ch/ặt Tiểu Hồng  n/gực, nhấc chân chạy về phía đầu  con hẻm.
 
Cô bé ôm đứa bé,  chui tọt  bụi lá tre bên cạnh, dùng những chiếc lá to che lấp  hình .
Đứa bé  cô bé ôm lôi kéo  rõ chuyện gì đang xảy , tay nhỏ nắm lấy quả bóng màu sắc, chăm chú quan s/át những chiếc chuông nhỏ  đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-149-3.html.]
 
Đôi giày vải bố của Ngộ Tâm xuất hiện  mặt Thiên.
“Thiên,  đây ,”  .
Thiên bĩu môi kêu: “Con  .”
 
Ngộ Tâm gạt bụi lá tre ,  xổm  mặt cô bé: “Trả đứa bé  cho Ôn Thuần , họ   .”
Nước mắt Thiên lập tức tuôn , cô bé ôm ch/ặt đứa bé, như ôm món đồ chơi yêu thích nhất, nhất quyết  chịu buông tay, còn : “Chúng  mang nó theo, chúng  mang nó theo!”
 
“Ta  Thiên  nỡ, nhưng Thiên , nó  vận mệnh của riêng   , con cũng .”
Nếu cứ dừng  ở đây, sẽ  còn tương lai nữa.
 
Mặc dù đứa trẻ  nỡ đến mấy,  đến xé lòng, Ngộ Tâm cuối cùng vẫn bế cô bé  ngoài, đứa bé mắt vàng tóc đỏ cũng trở về vòng tay . editor: bemeobosua. Ôn Thuần  , Ngộ Tâm cũng  chuẩn  ở  đây nữa, đội nón lá, cầm pháp trượng, ôm Thiên cùng  rời .
 
Họ  về hai hướng khác .
Đi  xa , Ôn Thuần vẫn cảm thấy như  thể  thấy tiếng Thiên  lóc.
Cô ôm đứa bé trong lòng  về hướng Ma giới.
 
Đứa bé nắm lấy quả bóng màu sắc, đó là món đồ chơi Thiên để  cho , nhưng  còn quá nhỏ,  thể nhớ   bạn chơi cùng  lúc mới sinh, chỉ nhớ rằng món đồ chơi yêu thích nhất hồi nhỏ của  là một quả bóng màu sắc.
 
Hắn  sấp  vai , liếc  về hướng tiếng  xa dần.
“Leng keng, leng keng.”
Hắn ngủ   trong vòng tay .