Ngộ Kiến: “Ha ha ha ha, tự nhiên tăng lên một bậc so với Sư , quá, quá!”
Ngộ Tâm cầm pháp trượng của lên, thấy nó sắp rơi xuống trán Ngộ Kiến, liền ông giơ tay đỡ .
Trông như một ông lão tuổi cao, nhưng động tác nhanh đến mức Thiên còn rõ.
“Ê, Sư mà còn ‘khai ngộ’ cho nữa, sẽ lập tức công đức viên mãn rời khỏi thế gian mất, đừng vội, đừng vội, đợi xem cho cô bé xong tính.”
Ngộ Tâm tu về sinh tử luân hồi, gắn bó mật thiết với thế giới .
Ngộ Kiến tu về phương ngoại, siêu thoát khỏi thế gian.
Hai đồng môn đều là cao tăng đại đức của Bồ Đề Sơn thuộc Linh giới, tu hành khác , nhưng đều thể thấy nhân quả.
Nếu Ngộ Tâm thể thấy “rõ ràng” thì Ngộ Kiến thể thấy “xa xăm”.
Ngồi giữa hai họ, Thiên bên trái bên , thấy họ chuyện, cảm thấy nhàm chán, thấy xung quanh quá tối tăm, dậy , chơi với đứa trẻ cùng tuổi thấy lúc nãy.
Vừa dậy Ngộ Tâm ôm về.
“Đợi một chút, sẽ xong ngay thôi,” cha Đại sư dỗ dành.
Thiên thể chạy, liền theo ý , nhắm thẳng bộ râu lớn xù xì của Ngộ Kiến, vén lên bên trong.
Lúc nãy cô bé tò mò , xù xì như , liệu giấu cái gì bên trong .
cô bé ngờ, bên trong thực sự giấu đồ. editor: bemeobosua. Từ bộ râu dài hoa râm xù xì đó, cô bé mò một con chim màu xám sẫm, mềm mại.
Là chim non của chim ưng, nó kích thước khá lớn.
Sau khi Thiên mò nó , nó vỗ vỗ đôi cánh mập mạp trong tay Thiên, ngoan ngoãn yên.
“?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-150-3.html.]
Thiên nhào tới kéo râu Ngộ Kiến, lật qua lật móc thêm một con chim mềm mại nữa.
Ngộ Kiến để mặc cô bé lục lọi, khuôn mặt già nua lộ biểu cảm gì, chỉ giọng điệu vô cùng điềm tĩnh, như thể chuyện gì xảy , chậm rãi : “Ừm, thấy , đứa trẻ kỳ lạ.”
“Còn chim ? Không còn chim ?” Thiên liên tục hỏi, cô bé bây giờ chỉ quan tâm đến bộ râu của ông.
Bàn tay gầy guộc của Ngộ Kiến thò bộ râu của , móc thêm một con chim ưng non nữa.
Thiên nhận lấy, khúc khích vui vẻ.
Ngộ Tâm sư trêu chọc con bé, vẫy tay gọi sư điệt bên cạnh đến.
Minh Chân chạy tới, bế cả Thiên lẫn hai con chim ưng non đang tổ trong râu sư phụ .
Thiên Minh Chân ôm , thấy pho tượng Phật đá cao lớn, hai vị tăng nhân trẻ và già trong hàng đèn lờ mờ.
Họ tĩnh lặng trò chuyện, ánh sáng vàng vọt phản chiếu họ, khiến họ trông như thể cũng hòa các bức tượng Phật vách đá xung quanh.
“Muốn xem chim ưng ?” Minh Chân hỏi đứa trẻ trong lòng.
Thiên lập tức ngẩng đầu: “Muốn!”
Đó chính là con chim ưng lớn bay lượn mà họ thấy vách núi khi lên, tổ của nó ngay cạnh ngôi miếu nhỏ, đó vốn là một hang động tượng Phật do Ngộ Kiến đục khoét, nó biến thành tổ, một cành cây quấn quanh chân tượng Phật đang khoanh .
Minh Chân một tay ôm sư , một tay ôm Thiên, cái giỏ đeo bên hông còn đựng hai con chim non, dùng tư thế để đặt hai con chim non trở tổ.
“Con chim ưng linh tính, nó đẻ con ở đây, bình thường săn, còn gửi con cho Sư phụ, Sư phụ sẽ giảng kinh cho chúng , giúp chúng tu hành.”
Con chim ưng thông minh lớn bay về, đậu bên cạnh tổ, tới, nghiêng đầu, dùng ánh mắt sắc bén Thiên xa lạ.
Minh Chân ôm Thiên đến để cô bé chạm lông chim ưng, chim ưng cũng động đậy, luôn uy nghiêm trầm .