151. Phật Tử 11
 
Thái Tức Sơn  miếu nhỏ  vách núi, vô  Bồ Tát  vách đá đều do Ngộ Kiến tự tay đục đẽo.
Khác với Bồ Tát  thờ phụng trong chùa chiền thông thường, nhiều vị Bồ Tát  vách đá ở đây  tư thế khác lạ, càng mở rộng lên  và sâu  trong, “Bồ Tát” càng trở nên trừu tượng và phóng khoáng, gần như   hình thái nên  ở thế gian .
 
Như là bóng hình chiếu từ nơi tối tăm và xa xôi hơn.
Dưới sự  ngắm của những    vách đá , ánh nến bình lặng trong hang dần dần rung động, bóng của lão tăng bay lên trong ánh sáng và bóng tối,  ngừng lớn dần, như  thoát khỏi  x/ác già nua sắp ch/ết .
 
Khác với cái bóng đang biến đổi,  thể của lão tăng bất động, giọng  nhẹ nhàng.
Ông , đứa trẻ  là một đoạn nước   gốc rễ, một sợi dây  c/ắt đ/ứt.
Thời gian như dòng sông cuồn cuộn chảy về phía , vận mệnh của mỗi  cũng trôi theo dòng sông,  thể  đầu.
 
Đứa trẻ   là một đoạn thời gian hỗn loạn, vì hỗn loạn nên   quy luật,  thể ở  bất cứ nơi nào lâu dài.
Khi  hết đoạn thời gian của , biến mất chính là  mệnh tất yếu của cô bé.
 
Hạt giống trôi dạt quá lâu, nếu  thể bám rễ  đất, sẽ  thể tái sinh trưởng.
Thiên giơ bàn tay đỏ ửng lên,  nức nở, tiếng  lớn đến mức Minh Chân ngơ ngác.
Tại  bé gái trông còn nhỏ hơn sư ,   to gấp đôi sư ? Sư  bình thường cũng , nhưng  bao giờ t.h.ả.m thiết đến .
 
Anh  đang luống cuống  dỗ dành cô bé nhỏ , phía    thấy giọng Sư Bá, thậm chí còn  kinh động đến ông cụ   chạy  ngoài.
“Sao ?”
 
Minh Chân  chút  hổ vì  trông đứa trẻ ,  đầu : “Tay con bé  chim ưng mổ một cái, nhưng chỉ là đùa giỡn,  dùng sức.”
Nếu chim ưng  tay thật, cái mỏ như móc sắt   thể cắp đứt cánh tay mập mạp của đứa trẻ,   chỉ để  một vết đỏ nhỏ.
 
Ngộ Tâm  cảnh tượng  liền  chuyện gì  xảy .
Thiên thấy đồ  thích là  sờ, nắm  trong tay là  chịu buông.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-151-1.html.]
Lúc  Thiên vẫn đang  giơ bàn tay nhỏ sưng đỏ, tay   hề buông con chim ưng oai vệ đó, nắm ch/ặt nửa bên cánh của nó. Có vẻ chim ưng  giãy giụa,  đất còn sót  hai chiếc lông rụng trong lúc giãy giụa.
 
Thấy   thêm  lạ đến, chim ưng  mới yên tĩnh  bắt đầu xù lông, mở miệng, lộ  vẻ “uy h/iếp”.
Minh Chân   cách nào khiến đứa trẻ buông tay, chỉ  thể đặt hy vọng  Sư Bá. Trong mắt  , Sư Bá là vạn năng.
 
Ngộ Tâm  hai bên đang giằng co, cuối cùng quyết định thuyết phục con chim ưng đang chống cự, nó dễ thuyết phục hơn Thiên.
Cuối cùng,  chuyện cũng  giải quyết, chim ưng ngoan ngoãn để Thiên ôm.
 
Lông của nó mượt mà, đứa trẻ  sấp   nó, mặt cọ xát  ngừng  cánh nó. Cô bé còn  chen   cánh chim ưng, ở cùng với hai con chim non.
Minh Chân   việc của  một lúc, khi   thì phát hiện trong tổ chim ưng  thêm một sinh vật nhỏ nữa. Sư  ngốc nghếch Minh Đức của   cũng  xổm  cánh chim ưng, s/át cạnh Thiên. Hai đứa cùng tư thế  xổm, đang  thầm với .
 
Cả Minh Chân và Minh Đức đều  sư phụ nhặt về từ chân núi. editor: bemeobosua. Minh Đức mới ba tuổi  chậm chạp, đầu óc  linh hoạt như trẻ con bình thường, so với Thiên  càng trông ngốc nghếch, ngay cả  chuyện cũng  sõi.
Thiên bảo    gì,    nấy. Thiên  gì với  ,   gật đầu.
 
Thấy hai đứa trẻ chơi hợp , Minh Chân yên tâm   việc của . Khi   , hai đứa trẻ   khỏi tổ chim ưng, tìm thấy niềm vui khác.
Chúng   lôi từ   một mẩu than đen, đầu tròn của Minh Đức  bôi đen sì, tay Thiên cũng đen nhẻm.
 
Khi Minh Chân  tới, hai đứa trẻ đều  với  . Thiên còn chỉ  cái đầu đen bóng của Minh Đức  với  : “Có tóc , màu đen.”
Rồi giơ mẩu than trong tay ép về phía  .
Minh Chân: “…”
 
Anh  nhấc chân nhảy lên vách đá bên cạnh. Thiên cũng nhào tới vách đá, nhưng  leo lên .
Vừa lúc Ngộ Tâm bước  từ Phật đường, thấy cảnh  dừng bước.
Minh Chân: Sư Bá cứu con!
 
Thiên càng mắt sáng rực: “Cha! Vẽ tóc!”
Ngộ Tâm rốt cuộc cũng  tránh ,    tránh , Minh Chân tất nhiên cũng  tránh .
Thiên  khi bôi đen ba cái đầu vẫn  thỏa mãn, Ngộ Tâm liền ôm cô bé  Phật đường, để cô bé đến quấy rầy sư  Ngộ Kiến.