Hai vị kiếm tu chăm chú  đứa bé b/ú Quỳnh Tương. Rõ ràng là nó đói lả, b/ú  mạnh, tay chân đều dùng sức, đạp  đùi của Kinh Linh Chiếu.
 
Kinh Linh Chiếu lộ  nụ  ấm áp như gió xuân  tan tuyết, nắm lấy cánh tay bụ bẫm của đứa bé  véo nhẹ, gật đầu : 
“Cánh tay   khỏe, là chất liệu để  kiếm tu, là băng hỏa linh căn giống con, tư chất cũng  .”
 
Hoàn  thừa hưởng thiên phú của  tử nhà ,  hề  chút tạp chất kém cỏi nào.
Chuyển sự chú ý từ đứa bé đáng yêu sang, Kinh Linh Chiếu  nhớ đến chuyện tồi tệ, ánh mắt sắc bén  chằm chằm Cung Tây Việt.
 
“Rốt cuộc là chuyện gì, cha đứa bé  là ai?!”
Lai lịch của đứa bé  liên quan đến kẻ địch trong tương lai mà nàng thấy, khả năng kỳ lạ đó và năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong hệ thống phía  kẻ đó, là bí mật  thể  .
 
Khi vô tình  thấu thiên cơ, nàng   cảm giác, nếu chuyện   lộ,  “hệ thống”   Tiêu Thụ phát giác,  việc sẽ trở nên phức tạp, vì  bây giờ nàng  che giấu chuyện .
Cung Tây Việt    d/ối sư phụ, nên chỉ  thể chọn im lặng.
 
Sự im lặng của Cung Tây Việt  Kinh Linh Chiếu hiểu lầm là nàng vẫn  che chở, giấu giếm  đàn ông , hai vị kiếm tu  ai nhường ai đối đầu, trong bầu  khí ngột ngạt, chỉ còn  tiếng đứa bé b/ú chùn chụt, và tiếng nuốt ực ực khi Quỳnh Tương  hết.
 
Kinh Linh Chiếu  nổi giận, khóe mắt liếc thấy khuôn mặt đáng yêu của đứa bé,   chút  giận nổi.
Ông  nén  một lát, khó khăn lắm mới đanh mặt thể hiện khí thế, chợt Cung Tây Việt cau mày, hỏi: “Sư phụ,   bé con  vẻ  ?”
 
Đứa bé  b/ú no đang nấc, khi nấc thì miệng phun  linh khí nồng đậm, chỉ trong chốc lát, linh khí tràn  từ khắp các lỗ chân lông  cơ thể đứa bé, cả  như ngâm trong sương m/ù linh khí.
Cung Tây Việt: “!”
 
Hình như là, linh khí quá nồng  thể hấp thu, cứ tiếp tục như , e rằng đứa bé sẽ  căng nổ tung.
“Sư phụ, như   bình thường ?” Cung Tây Việt  hoảng.
 
Kinh Linh Chiếu: “!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-164-2.html.]
Ông  đặt một tay lên ng/ực đứa bé, dẫn dắt linh khí quá mức vận chuyển, trực tiếp xông mở các linh khiếu trong cơ thể đứa bé,   tiếc tiêu hao tu vi của , để xây dựng nền móng cho đứa bé.
 
Trong tu tiên đại thế giới ngày nay,   còn sự tồn tại của thần, tu đến Độ Kiếp cũng  thể phi thăng, vượt qua lôi kiếp chính là Linh Tiên, Kinh Linh Chiếu chính là một trong mười một vị Linh Tiên còn sót   đời.
 
Với tu vi cao như , việc xây dựng nền móng cho một đứa bé sơ sinh đương nhiên  hề khó khăn, vì thế, editor: bemeobosua. đứa bé  lọt lòng ba ngày,  sự giúp đỡ của  tổ  một bước đột phá lên Trúc Cơ kỳ, tiết kiệm  mười năm tu luyện ngay tại chỗ.
 
Sau khi tiêu hao hết linh khí  thể hấp thu trong cơ thể đứa bé, Kinh Linh Chiếu mới buông tay, thở phào một   dễ nhận .
Ông  cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh uy nghiêm,  vẻ  việc đều  trong tầm kiểm soát, : “Hoảng cái gì,  chính là  mượn những linh khí  để Trúc Cơ cho nó,  thể  chuyện gì.”
 
Cung Tây Việt  chút  đồng tình: “ sư phụ hao phí tu vi của  giúp nó Trúc Cơ thì quá nuông chiều , việc Trúc Cơ  nên để nó tự  tu luyện mới .”
Kinh Linh Chiếu  vui: “Chẳng lẽ  giúp nó Trúc Cơ    bằng nó tự tu ?”
 
Cung Tây Việt: “…”
Sư phụ, khi  bắt con luyện kiếm tu hành  ngừng nghỉ ngày đêm    như ,  chẳng   dùng ngoại lực giúp Trúc Cơ   chính đạo, chỉ  tu vi do  tự ngộ , khổ luyện mới là  nhất ?
 
Kinh Linh Chiếu ôm đứa bé,  ánh mắt buộc tội của  tử mà  hề chột : 
“Đứa bé  cũng  nhất thiết  giống con, nó   chăm sóc,   con và Cung Tây gia  hậu thuẫn, tiền đồ tự nhiên tươi sáng, cũng  cần quá vất vả.”
 
Cung Tây Việt,  tự nhận    nuôi dạy con, từng nghĩ sẽ giao đứa bé cho sư phụ dạy dỗ, giờ phút   dẹp bỏ ý định của .
Thật sự giao cho sư phụ nuôi, đứa bé    chừng sẽ biến thành một nhị đại công tử tu tiên giới ăn chơi lêu lổng,  học vấn.
 
Vẫn là nàng tự  nuôi dạy thì hơn.
Bị chuyện  xen ngang, Kinh Linh Chiếu cũng  còn tâm trí để tức giận tính sổ nữa, dù   tử cũng  thể giấu  đàn ông đó cả đời, chỉ cần ông  phát hiện, tự nhiên sẽ  cơ hội tính sổ.
 
Trước mắt thì, nuôi một đứa bé cũng  tệ. Khi xưa ông  dạy dỗ Cung Tây Việt   nghiêm khắc, đứa bé   đổi cách thức cũng .