Nói xong, thấy mấy đôi mắt đau lòng bên cạnh.
A di, Cữu cữu, và Thúc Cữu của đứa trẻ, đều mang vẻ xót thương, thi  khuyên nhủ: 
“Nhìn con bé thèm ăn như , cho nó ăn một miếng ! Ăn một miếng cũng   !”
 
Thúc Cữu càng vội vàng bảo  mang lên món ăn trẻ con  thể ăn, trong miệng còn tự trách: “Đều là Gia gia tính toán  chu , quên mất Thiên Thiên của chúng  cũng  ăn yến tiệc.”
 
Cung Tây Việt thầm nghĩ, xem  nuôi con ở Cung Tây gia cũng  , sẽ  những  lớn  nuông chiều hỏng mất.
 
Yến tiệc diễn  đến nửa chừng còn  nghi thức bốc thăm chọn đồ chơi, chiếc bàn dài rộng lớn là một bảo khí, chứa đựng non sông sơn thủy, editor: bemeobosua. khách khứa  huyết thống  cận thi  ném quà tặng của   bảo khí, để chúng lơ lửng phát  các loại ánh sáng rực rỡ.
 
Thiên  đặt , nhưng cô bé chỉ  các loại bảo bối màu sắc,  yên tại chỗ  nhúc nhích, bất kể   bạn bè xung quanh cổ vũ khuyến khích thế nào, cô bé cũng  , ngay cả bò cũng  .
 
Cuối cùng  mệt, liền trực tiếp  xuống.
Cung Tây Diệu liền bắt đầu khen đứa trẻ  sợ sủng nhục, trầm  bình tĩnh,   chân truyền của Mẫu .
 
Thân mẫu Cung Tây Việt   lớp lọc dày như , thầm nghĩ đứa trẻ  e rằng  chút lười biếng,   cần  quản giáo nghiêm khắc.
Yến tiệc vẫn  kết thúc  buổi tối, vô  đèn lồng sáng rực, chiếu sáng cả hoa viên trở nên mơ hồ huyền ảo, hương hoa nồng nàn rượu nóng, ca hát chơi đùa,  khí còn sôi nổi hơn ban ngày.
 
Trong  khí như , một bóng  lặng lẽ rời  từ con đường nhỏ tối tăm.
Nàng mang theo bảo bối  thể ẩn giấu tung tích  ,  đổi dung mạo, mặc quần áo của thị nữ bình thường, cảnh giác tránh lính canh tuần tra.
 
Nhìn thấy cửa hông của nội viện ngay  mắt,  khỏi cánh cửa , việc rời khỏi Cung Tây gia sẽ dễ dàng hơn. Nàng  kích động, bước nhanh về phía   qua cửa hông, nhưng bước chân đột nhiên dừng .
 
Cung Tây Việt ôm kiếm   ánh trăng,  khuôn mặt hoảng sợ của  , thản nhiên : “Xem  vẫn  .”
Cung Tây Văn Tinh sợ hãi  đầu bỏ chạy, một lát   tỷ tỷ nắm gáy áo kéo về sân viện.
 
Cung Tây Việt cố ý nới lỏng việc canh chừng hôm nay, chính là để xem “b/ệnh tương tư” của    đỡ hơn chút nào , bây giờ xem ,  chút tác dụng, nhưng vẫn  thể lơ là.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-167-3.html.]
 
Nếu  như  thì  thể tiếp tục để nàng ở nhà nữa, ở đây  ai  thể trông chừng nàng.
Không yên tâm về b/ệnh tình của  , nhưng Cung Tây Việt cũng  thể ở nhà lâu, liền quyết định đưa   cùng về tông môn.
 
Đôi song sinh Cung Tây Văn Tinh và Cung Tây Kiến Thần, lúc còn nhỏ, Cữu cữu Kinh Linh Chiếu cũng từng đưa họ lên Vân Ẩn Tiên Môn, chỉ là hai      tố chất tu luyện,  đưa lên Vân Ẩn Tiên Môn bao lâu thì  bấy lâu, cuối cùng  Cung Tây Diệu tự  ôm về Cung Tây gia.
 
 nỗi sợ hãi đối với Cữu cữu của hai   hề tiêu tan theo sự trưởng thành, vì  Cung Tây Việt quyết định quăng   cho Cữu cữu coi sóc.
Thúc phụ trong nhà   ý kiến gì, chỉ ân cần dặn dò, bảo nàng mang Thiên trở về  dịp cuối năm năm nay.
 
Cung Tây Kiến Thần thấy bộ dạng đáng thương của Nhị Tỷ,   đành lòng,   Đại Tỷ hù dọa bằng một câu “Không bằng  cũng  cùng” mà hoảng sợ rụt , dùng quạt che mặt , né tránh ánh mắt cầu cứu của Cung Tây Văn Tinh.
 
Cung Tây Văn Tinh đáng thương  tỷ tỷ áp giải đến Vân Ẩn Tiên Môn, vì luôn ôm cô cháu gái bé bỏng, nên cũng  giãy giụa, rõ ràng vẫn giữ  một chút lý trí.
Trước đó Cung Tây Việt vội vàng xuất quan   vội vàng rời , tin tức nàng  con vẫn  lan truyền rộng rãi.
 
Lần trở về , Cung Tây Việt  tiên hạ xuống nơi ở  Hạc Đỉnh Sơn, dùng Linh Hạc gọi Sư  Tiết Oánh Oánh đến. editor: bemeobosua. Vị Sư   là  tử của Sư thúc, nhưng  mối qu/an h/ệ  với nàng,  như cái tên,  đôi mắt  trong trẻo, hiền lành với  ,   chăm sóc  khác.
 
Trong cái “tương lai” , nàng cũng là n/ạn nh/ân của Tiêu Thụ và hệ thống, vì  mà tính tình  đổi  hết  điều á/c độ/c, cuối cùng  môn phái trục xuất  ngoài, c/hết bất đắc kỳ tử trong giá lạnh.
 
“Sư tỷ,    xuất quan vội vã rời , chúng  còn  sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ  núi để chúc mừng cho .” Tiết Oánh Oánh mặc y phục màu xanh nước, nhẹ nhàng như lan thảo giữa non xanh.
 
Cung Tây Việt giao Thiên đang ngủ trong lòng cho Sư , dặn dò: “Sư  giúp  trông nom con gái của  một chút,  dẫn    gặp Sư phụ .”
Tiết Oánh Oánh: “……”
 
“...Cái gì? Con gái? Khoan  Sư tỷ, con gái?!”
Nàng kinh ngạc đến mức  lắp, theo bản năng ôm lấy đứa trẻ, đang cố gắng sắp xếp ngôn từ  hỏi rõ ràng với Sư tỷ.
 
 Cung Tây Việt chỉ gật đầu với nàng,  hành động quyết liệt nắm Cung Tây Văn Tinh ngự kiếm rời .