Bạch Hổ theo thói quen gầm gừ hai tiếng   mắt với Tiêu Thụ,  xuống ở cách  vài mét, Mục Ỷ Linh tựa  bụng Bạch Hổ,  với Tiêu Thụ: “Tiếp tục kể câu chuyện hôm qua ngươi  .”
 
Tiêu Thụ thầm m/ắng một tiếng trong lòng, thật sự coi  là  kể chuyện ,  mặt vẫn  mỉm  bắt chuyện: “Được,  ngờ một nữ tử  vướng bụi trần như nàng cũng thích  loại chuyện thị thành ồn ào .”
 
Mục Ỷ Linh tóc bạc, dung mạo và khí chất thoát tục, nhưng khi  chuyện   ngây ngô,   : “Bởi vì  từng  qua, cảm thấy thú vị, ngươi  thể bắt đầu kể .”
Ngay cả Hổ cũng gầm lên một tiếng, như đang giục  đừng  nhảm nữa, mau kể .
 
Tiêu Thụ: “...Được.”
Mục Ỷ Linh  xong câu chuyện, t/hỏa m/ãn  về tu luyện. Ngày thường nàng vô vị, gần đây   thêm  ít niềm vui.
 
Ngày thứ hai  chuẩn    chuyện, nhưng đột nhiên nhận  một phong bái , đến từ  tử trọng yếu của Vân Ẩn Tiên Môn Cung Tây Việt.
Cũng là Thiên chi kiêu tử, nhiều năm  tại Đại hội Cạnh Tú, hai  khi dẫn  tử tông môn  tham gia cũng từng giao thiệp với .
 
Đại hội Cạnh Tú  đó là ở Mê Vụ Yên Lâm, Mục Ỷ Linh cùng Sư tỷ Sư   lạc, vì cảm giác phương hướng cực kỳ kém  tìm  lối , còn từng  theo đội ngũ của Cung Tây Việt một đoạn.
 
Đối với Cung Tây Việt, ấn tượng sâu sắc nhất của Mục Ỷ Linh là trầm  sắc bén, đáng tin cậy, và ý chí cạnh tranh cực mạnh.
Lần  nàng đột nhiên đến thăm,   vì chuyện gì?
 
Mục Ỷ Linh khá tò mò chờ đợi Cung Tây Việt ôm hài nhi đến.
Hai  còn  kịp bắt đầu hàn huyên, Thiên trong lòng Cung Tây Việt đột nhiên chỉ  Mục Ỷ Linh tóc bạc mắt tím, giọng trẻ con reo lên một tiếng: “Cha!”
 
Và dang tay  “Cha” ôm.
“Cha, ôm! Ba ôm!”
Các  tử Phục Tuyết Cung xung quanh  Thánh nữ nhà , ánh mắt đầy kinh ngạc.
 
Gân xanh  trán Cung Tây Việt ẩn hiện, cảm thấy đau đầu vì thói quen gọi cha linh tinh của con gái.
Mục Ỷ Linh đỡ lấy hài nhi, ngây  hỏi: “Ngươi đến để dẫn hài nhi  tìm cha ? Là  ? Không   mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-170-3.html.]
 
Một cuộc gặp mặt nghiêm túc   sụp đổ.
Khó khăn lắm mới giải tỏa hiểu lầm, Cung Tây Việt  thẳng: “Ta đến tìm một ,   tên là Tiêu Thụ,  mặt  vết sẹo.”
 
Mục Ỷ Linh ôm Thiên,   bừng tỉnh: “À, thì  là , quả thật ở chỗ . Hắn   kể chuyện, ngươi quen  ?”
Cung Tây Việt: “Người  lừ/a g/ạt tình cảm của   ,  còn trêu chọc Sư  .”
 
Đối diện với khuôn mặt trong sáng thoát tục của Mục Ỷ Linh, Cung Tây Việt mặt  đổi sắc tiếp tục : “Còn lừ/a g/ạt tình cảm của   và Sư  , là một tên dâ/m t/ tiền án chồng chất.”
 
Nhìn khuôn mặt chính trực đáng tin cậy của Cung Tây Việt, Mục Ỷ Linh  chút do dự tin , và kinh ngạc : “Hắn giỏi lừ/a g/ạt quá, cả nam lẫn nữ đều l/ừa .”
Cung Tây Việt gật đầu: “Chính là như .”
 
Khi Mục Ỷ Linh dẫn nàng  bắt , biểu tình còn  nuối tiếc: “Đáng tiếc câu chuyện  kể cũng khá .”
Cung Tây Việt quan s/át kỹ thần sắc của nàng, vui mừng nhận thấy nàng xa xa  nghiêm trọng như  , xem  thời gian  Tiêu Thụ ảnh hưởng còn ngắn.
 
Bên  Tiêu Thụ cảm thấy tiến độ công lược của  khá chậm,  tìm cách đột phá, liền tính toán thời gian Mục Ỷ Linh đến mỗi ngày, editor: bemeobosua. cố ý cởi nửa áo, để lộ bộ ng/ực  và băng gạc dính m/áu, giả vờ đang xử lý v/ết th/ương bên suối trong thung lũng.
 
Đối với việc b/án t/hân, Tiêu Thụ cũng khá  kinh nghiệm, cảnh tượng  quả thật  chút quyến rũ phong tình.
Đáng tiếc, Mục Ỷ Linh lúc   cùng Cung Tây Việt liên kết mà đến, trong lòng còn ôm một đứa trẻ.
 
Tiêu Thụ  tạo dáng   thấy Cung Tây Việt, theo bản năng kéo vạt áo lên, khoảnh khắc ,   một đạo kiếm khí ch/ém  trong nước.
Dường như tình cảnh tái hiện,  thứ hai gặp mặt với Cung Tây Việt,  còn  kịp biểu diễn, tất nhiên cũng  kịp chạy trốn,   nàng đ/ánh cho một trận.
 
Tiêu Thụ nửa sống nửa ch/ết   mặt đất thở dốc, trong lòng đầy rẫy sự  hiểu.
Tại  ? Tại  nàng  đột nhiên xuất hiện ở đây? Tại   đột nhiên đ/ánh ?
Điều khiến   hiểu nhất là, tại  đứa trẻ trong lòng Mục Ỷ Linh  trông giống Cung Tây Việt đến thế,  còn gọi Mục Ỷ Linh là cha nữa!