Mỗi thanh Linh Kiếm, khi chủ nhân  Kiếm Tâm, Kiếm cũng sẽ  linh, Vọng Thư của Đoạn Nguyên Lãng cũng .
Khi lưỡi kiếm rút  khỏi vỏ, sẽ cho   cảm giác như  thấy một vầng trăng sáng tròn  mọc  bầu trời đêm, trong trẻo lạnh lùng, dịu dàng trong sáng.
 
Thiên  một đám  tử vây quanh, rút kiếm ,  nhét , rút ,  nhét .
Trong tiếng rút kiếm “quang quang”  ngừng, một đám  tử liên tục kêu lên “Oa” kinh ngạc.
 
Đang chơi vui vẻ, Thiên đột nhiên  thấy một giọng  xa xăm như băng lạnh truyền  tai.
“Cung Tây Thiên.”
 
Khi Nương dùng họ tên đầy đủ gọi con,    đều tự nhiên sinh  một dự cảm “chuyện   ”.
Thiên lập tức mở to mắt, giống như một động vật nhỏ cảnh giác thò đầu  khỏi đám đông.
 
Thấy bóng dáng thon dài  đáp xuống vách núi, cô bé lập tức chạy  khỏi đám  tử, hai cái chân ngắn ngủn đạp nhanh như bay, đưa kiếm trong tay cho Đoạn Nguyên Lãng,  giật lấy thanh kiếm gỗ nhỏ của .
 
Cuối cùng đưa tay   lưng, giả vờ như   chuyện gì xảy  mà  Cung Tây Việt đang  tới.
Đoạn Nguyên Lãng cầm kiếm của ,  bên cạnh Thiên, ngượng ngùng  với Sư tỷ: “Đại Sư tỷ, thôi , thôi .”
 
Cung Tây Việt lườm  một cái: “Tránh  một bên.”
Đoạn Nguyên Lãng lập tức cúi đầu nhích sang bên hai bước, tặng Thiên một ánh mắt an ủi lo lắng.
 
Thiên, đối diện với ánh mắt sắc bén của Mẹ, nhào lên ôm chân nàng, đầu cọ cọ hai cái.
“Nương, con nhớ  lắm, con mấy ngày  gặp  .”
Cằm cô bé tựa  đầu gối Cung Tây Việt, ngước mặt lên , ép má thịt tròn trĩnh, cơ thể nhỏ    lắc lư,  dính .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-173-2.html.]
Cung Tây Việt là  tử trọng yếu của Tông môn, editor: bemeobosua.  nhiều việc cần nàng  mặt, mấy ngày  nàng dẫn   tiêu diệt một con hung thú lợi hại, vì giải quyết  thời hạn nên trở về sớm.
 
Khi nàng  ở Tông môn, hài nhi  nuôi trong Chiêu Minh Cung của Sư phụ, nàng  về   Chiêu Minh Cung chuẩn  đón hài nhi.
  phòng xem, phòng hài nhi   , bài tập nàng để   khi   động một chữ.
 
Bảo Sư phụ đôn đốc cô bé mỗi sáng sớm dậy luyện kiếm, hỏi  cũng  luyện. Hỏi lý do, Sư phụ  hài nhi tối ngủ muộn, sáng dậy  nổi thì  để cô bé luyện kiếm nữa.
Hỏi thêm tối tại  ngủ muộn như ,   gì? Ồ, thì  là quấn lấy các Sư  Sư   của nàng  chơi ở phường thị  núi, nửa đêm cũng  chịu về.
…
 
Nàng  , hài nhi liền bắt đầu vô pháp vô thiên, xung quanh thế mà   một  nào quản  cô bé, Cung Tây Việt vô    cảm giác  kéo chân.
“Ồ? Con nhớ ? Vậy con  nhớ bài tập và nhiệm vụ  để  cho con ?”
 
Cung Tây Việt nhéo khuôn mặt tương tự  của con gái, giọng  lạnh lẽo.
Thiên gãi gãi ngón tay khừ khừ hai tiếng, giơ kiếm gỗ nhỏ của  lên : “Con luyện kiếm với họ .”
 
“Thật ? Vậy  xem các ngươi luyện thế nào.” Cung Tây Việt ôm kiếm  hiệu Thiên   giữa các  tử cùng  luyện tập.
Các  tử khác vô cùng kích động, mang theo tinh thần dồi dào, tự tin nhớ  lời chỉ dạy của Tiểu Sư   , cố gắng để Cô Nguyệt Kiếm Quân thấy  thiên phú luyện kiếm của họ.
 
Và Cung Tây Việt,  một đám  tử với những tư thế kỳ quái,  nhịn  nhắm mắt .
Nàng  đoán  chuyện gì đang xảy , nhưng vẫn hỏi: “Ai dạy các ngươi?”
 
Các  tử đồng loạt  về phía Thiên.
Kẻ đầu sỏ vẫn đang  với nàng, vẻ mặt đáng yêu ngây thơ.