Ôn Tầm Chân tự giác theo, nếu theo, Cung Tây Việt sẽ khách sáo với nàng.
Thiên xoa xoa m/ông Mẫu đ/ánh, đến mắt đỏ hoe, thấy Ôn Tầm Chân đang cầm cái túi trữ vật màu đỏ mà , liền gần.
“Gia gia cho cô cái gì ?” Cô bé kéo tay nàng đòi xem.
Ôn Tầm Chân đưa cho cô bé: “Ta nên nhận cái , cho con đó.”
Thiên liếc , thấy là Linh Thạch, thứ ngon thứ vui chơi, liền mất hứng, lắc đầu cần.
Ôn Tầm Chân: “...”
Sau khi trốn khỏi Y Cốc, vì kiếm Linh Thạch mà chịu ít khổ sở của Ôn Tầm Chân thầm nghĩ.
Người Cung Tây gia rốt cuộc là chuyện gì?
Thấy Cung Tây Việt đang điều tức, Ôn Tầm Chân bước tới : “Ta xem cho ngươi, xem thể dùng th/uốc chữa khỏi mắt sớm hơn .”
Hai vốn nên là kẻ t/hù, nhưng tối qua nàng giúp đỡ, hôm nay nhận quà gặp mặt, Ôn Tầm Chân cảm thấy khó chịu, gì đó.
Cung Tây Việt mở miệng : “Ngươi đó đ/ộc, Giải Đ/ộc Đan, nhất định ba ngày mới thể phục hồi ?”
Ôn Tầm Chân im lặng.
Cung Tây Việt hiểu, lạnh lùng : “Toàn là lời d/ối, đáng tin.”
Ôn Tầm Chân cũng thích lời lạnh nhạt của nàng, trong giọng chút châm chọc: “Vậy Cô Nguyệt Kiếm Quân chắc là cần chữa .”
Cung Tây Việt: “Chữa cho , nếu còn dám giở trò mặt ...”
Vỏ kiếm của nàng chọc chính x/ác bụng Ôn Tầm Chân: “Vậy sẽ giúp ngươi c/ắt bỏ thứ dư thừa , giúp ngươi trở thành một nữ tử .”
Mặt Ôn Tầm Chân lúc đỏ lúc trắng.
Nàng lạnh mặt sang một bên toa thu/ốc, đang thì, mặt Ôn Tầm Chân hiện lên vẻ do dự.
Chỉ thấy nàng lật bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên th/uốc màu trắng.
Đó là Dược Trùng mà nàng luyện nhiều năm mới luyện , đây để Cung Tây Việt khám phát hiện, biến thành trạng thái ngủ say, vì trông giống như một viên th/uốc.
Con Dược Trùng nhiều tác dụng, là con át chủ bài cuối cùng để nàng trốn thoát khỏi tay Cung Tây Việt, editor: bemeobosua. nàng chút do dự nên đ/ánh thức Dược Trùng ngay bây giờ .
“Cái gì đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-179-3.html.]
Ôn Tầm Chân đang thất thần đột nhiên giật , đối diện với ánh mắt tò mò của Thiên.
Nàng ngờ đứa trẻ phát hiện, nắm tay giấu Dược Trùng , Thiên mở tay để lộ, chỉ thể bình tĩnh l/ừa đứa trẻ rằng: “Đây là kẹo viên.”
Vừa ném miệng, mở tay cho Thiên xem: “Hết .”
Thiên thèm kẹo viên, nhưng cô ăn mặt, đứa trẻ liền chịu.
Không chịu bỏ cuộc nắm tay nàng lật qua lật , x/ác nhận thật sự còn, Thiên mới buông nàng chạy .
Đợi đứa trẻ , Ôn Tầm Chân thở phào một , viên Dược Trùng đáng lẽ nàng ném miệng xuất hiện lòng bàn tay nàng.
Vừa chỉ là một trò ảo thuật nhỏ mà thôi.
Dù cũng thương, Ôn Tầm Chân yếu ớt, tai tiếng hai mẫu tử chuyện, mí mắt dần sụp xuống.
Thiên khó khăn lắm mới kết thúc việc học, thấy Mẫu đang thiền, chạy đến bên cạnh Ôn Tầm Chân.
Cô bé nhớ đến viên kẹo ngọt ăn , chịu bỏ cuộc lục lọi trong tay áo Ôn Tầm Chân, xem nàng giấu viên kẹo nào khác .
“Ôi!” Thiên nhéo lấy viên “kẹo viên” màu trắng dính trong tay áo, tìm thấy !
Cô bé l/iếm l/iếm, thấy ngọt, cũng ngon.
Thế là cô bé lóc cóc chạy đến Mẫu đang thiền, giơ “kẹo viên” lên ngang miệng nàng.
“Nương ăn!”
“Nương ăn kẹo!”
Bị cô bé gọi phiền quá, Cung Tây Việt đang nhắm mắt thiền mở miệng ăn viên kẹo mà con gái đút.
Thiên luôn thích đút đồ ăn cho nàng, nếu ăn thì cũng nhét miệng nàng, thật phiền phức, chi bằng mỗi đều dứt khoát ăn luôn, đỡ cho cô bé ồn.
Lờ mờ cảm thấy Dược Trùng của lấy , Ôn Tầm Chân giật tỉnh vặn thấy cảnh Thiên nhét Dược Trùng miệng Cung Tây Việt.
“!!!”
“Khoan !” Ôn Tầm Chân kinh hoàng.
Cung Tây Việt nuốt xuống.
Ôn Tầm Chân ôm ng/ực, nhất thời đau lòng vô cùng. Dược Trùng quý báu mà nàng dày công nuôi dưỡng!
Điều tệ hại hơn là, ăn linh tinh Dược Trùng của nàng, sẽ gặp vấn đề đó.