Tại Dã dời mắt, giọng nhàn nhạt: “Mẹ em với chồng hiện tại của bà  tình cảm  lắm,  thể nào   thêm đứa con thứ hai với Tại Diễn .”
Lý Tụ: “Ý chúng  là, liệu  khả năng, bố  thật  vẫn còn vương vấn  , nên  tìm một bồ cũ  giống bà ,  sinh  đứa con ?  thấy em gái  với mấy đứa nó xem cái thứ gọi là tiểu thuyết nữ phụ đấy,  kiểu , tra nam thích thế .”   =)))
 
Tại Dã lộ  vẻ mặt ghê tởm.
“Hay là  giám định q/uan h/ệ huyết thống , đỡ  đoán mò ở đây.” Một  em họ khác của Lý Tụ đang chơi ở đây,  bên cửa xoay xoay gậy bi-a đề nghị.
 
“ , trung tâm giám định của    thể  ,  sẽ bảo    bí mật và gấp rút cho , một ngày là  kết quả.” Lý Tụ bao trọn gói, thực sự là tò mò   chuyện gì đang xảy .
Tại Dã mặc nhiên đồng ý.
 
Vốn dĩ  định lấy điện thoại  là liên hệ ngay với thư ký của bố để đưa  , giờ thì… xem kết quả giám định cũng .
“Phiêu Tường Hoan Ba” là một nơi do một thế hệ công tử ăn chơi  tiếng mở  khi chán, về cơ bản là  kinh doanh, chỉ tiếp đãi một  bạn bè quen  đến chơi, Lý Tụ là đối tác, cũng là ông chủ thường trực ở đây.
 
Ở đây ngoài đánh bi-a, còn  các loại máy nhảy, xe mô tô, máy bóng rổ và phòng trải nghiệm VR cùng rạp chiếu phim mini, nhưng   giường, bạn bè đến chơi mệt thì cứ ngả lưng  ghế sofa nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Lý Tụ và mấy  bạn chuẩn   về.
 
“Em ở  đây   chứ?”
Tại Dã    chuyện, vẫy tay bảo họ  nhanh .
 
Ghế sofa dĩ nhiên  thoải mái bằng giường, nhưng nghĩ đến việc  đứa bé đang cuộn tròn ngủ say sưa ở góc ghế sofa, nếu  về nhà,   bế nó lên,  lẽ nó sẽ quấy , Tại Dã  do dự chọn ở  đây ngủ một đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-2-3.html.]
 
Đèn ở sảnh lớn  tắt, chỉ còn  một chiếc đèn vàng vọt. Tại Dã dựa  ghế sofa nhỏ để ngủ, dù ngủ  lông mày vẫn nhíu chặt.
Đêm khuya thanh vắng, Dư Thiên đang ch/iếm trọn chiếc ghế sofa bỗng tỉnh giấc, cô theo cái ghế sofa mềm mại bò dậy, cảm thấy  lạnh. Đại ca học đường mười tám tuổi  từng chăm con,    đắp chăn cho đứa trẻ đang ngủ  ghế sofa.
 
Dư Thiên đảo mắt  quanh,  thấy Tại Dã đang ngủ bên cạnh.
Tuổi tác  thu nhỏ, tâm trí cũng  trưởng thành, Dư Thiên chỉ nhớ rõ  việc gì thì tìm bố ruột để giải quyết. Cô bò xuống ghế sofa,  đến chân Tại Dã, kéo ống quần  lắc lắc.
 
“Lạnh.”
“Bố ơi, con lạnh.”
Tại Dã  tỉnh,  vẫn đang ngủ, vì tiếng ồn bên tai, lông mày càng nhíu chặt hơn.
 
Gọi mãi  tỉnh, Dư Thiên  thấy chiếc áo khoác khoác hờ  chân , kéo lấy ống tay áo, cố gắng mãi, cuối cùng cũng lôi  chiếc áo khoác  khỏi cánh tay ,  đó cô kéo chiếc áo khoác đó trở về ghế sofa, tự đắp lên ,  ấm áp ngủ  .
 
Chiếc áo khoác  c/ướp  bởi "cái nôi đen tối", chỉ mặc chiếc áo phông, đại ca học đường tỉnh dậy vì lạnh  lúc nửa đêm. editor: bemeobosua. Cậu  với vẻ mặt lạnh lùng xoa tóc và gáy đau nhức  dậy, buông một tiếng ch/ửi th/ề.
 
Nhìn sang thấy đứa bé đang đắp áo khoác của   ghế sofa, cô bé quá nhỏ, chiếc áo khoác của  đối với cô bé giống như một cái chăn nhỏ.
Tại Dã: “……”
 
Vậy, áo khoác của     ở   đứa trẻ ?