62. Ma Tôn 7
"Hừm... hừm, về nhà, chỉ mang theo từng về nhà thôi."
Đứa trẻ với khuôn mặt tròn vo đỏ bừng, hàng mi ướt át, bĩu cái môi nhỏ đỏ mọng, lầm bầm .
Vừa , nàng kiễng chân lấy bánh ngọt bàn, ngừng nhét túi áo, bẩn cả chiếc váy nhỏ màu đỏ .
Lưu Sa nàng lấy hết bánh ngọt trong điện Ma Tôn, tuyên bố sẽ bỏ nhà , mặt hiện lên vẻ khó xử.
Một lát , Lưu Sa mang đến một cái hộp đựng thức ăn.
"Thiếu chủ, vẫn nên dùng cái để đựng thì hơn."
Thiên liền đổi sang cái hộp sơn đỏ , khi cho tất cả những thứ ăn trong điện hộp, Thiên ngôi điện lộng lẫy trống rỗng, cơn giận bùng lên. Nàng chạy đến bên giường, túm lấy chiếc gối của Ma Tôn, dùng hết sức lực ném xuống đất.
Và buông một lời ng/uyền r/ủa vang dội: "Ba ba xa, sẽ rụng hết tóc!"
Lưu Sa: "..."
Nàng dường như trút giận, xách cái hộp lớn ngoài, bước khỏi tẩm điện của Ma Tôn, đôi chân nhỏ thoăn thoắt bước nhanh.
Cứ thế, nàng xuống bậc thềm, qua quảng trường phía , đại điện.
Đến khi đại điện, bước chân của nàng rõ ràng trở nên nặng nề.
Lưu Sa, hiểu Ma Tôn chỉ định vệ sĩ, lặng lẽ theo phía , cảm thấy nàng lẽ mệt .
Tuy thừa hưởng huyết thống của Ma Tôn, nhưng nàng hề tu luyện, chỉ là sức lực khá lớn và cơ thể khỏe mạnh.
Nàng dường như là một đứa trẻ khá lười biếng, một lúc bế.
Lúc , nàng do dự xung quanh, dường như tìm . nơi đây vẫn là khu vực trung tâm của cung điện Ma Tôn, vốn ai, Ma Tôn thanh trừng một lượt, bây giờ đến cả bóng ma cũng thấy.
Không thấy một bóng sống nào, đứa trẻ phồng má. Nàng dừng , ngưỡng cửa cao, mở hộp đựng thức ăn của , lấy hai miếng bánh, mỗi tay một miếng, chầm chậm gặm suốt nửa buổi.
Có thêm chút sức lực từ đồ ăn, nàng đậy hộp , kéo cái hộp tiếp tục cuộc hành trình bỏ nhà .
Cuối cùng, nàng khỏi Kim cung của Ma Tôn, đến ngoại điện.
Nơi đây ít hầu bận rộn. Khi thấy Thiên xuất hiện, họ vô cùng kinh hãi, nhao nhao quỳ xuống hô: "Thiếu chủ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-62-1.html.]
Từ khi đến thế giới , Thiên Lưu Sa và La Diệp chăm sóc, ngoài hai họ , những khác đều thể gần. Đây là đầu tiên nàng một đối mặt với nhiều như .
Không ai ngăn cản, Thiên tiến gần một thị nữ trông khá xinh xắn, mắt long lanh hỏi: "Ngươi thể bế ?"
Thị nữ thấy mặt nàng, dọa cho thần trí mơ hồ, thể run rẩy, ngay cả lời cũng thốt , hoảng sợ năng lộn xộn.
"Không... Tôn chủ... Thiếu, thiếu chủ... nô..."
Sức uy h/iếp của Ma Tôn Hoài Uông tàn nhẫn gieo rắc quá lớn.
Thiên từ chối, hơn nữa cô nương sợ đến mức run rẩy ngừng. Nàng cũng cô nương sắp dọa sợ, vội vàng xách hộp thức ăn chạy ngoài.
Bên ngoài là những lính gác với vẻ mặt nghiêm nghị.
Những binh lính Ma tộc đều là những tinh nhuệ chọn lựa, từng đều cao lớn, trông đặc biệt hung dữ.
Là kiểu hung dữ mấy mắt.
Thiên vốn định hỏi họ thể bế nàng , nhưng ôm ch/ặt hộp thức ăn, chạy vụt qua đám lính gác. Nàng rằng những lính gác thấy nàng cũng dọa hề nhẹ.
Ma tướng Ấn Ngạn gác cổng Ma cung đó thương, nhưng vẫn kiên cường ở vị trí của . editor: bemeobosua. Hắn đầu , thấy một đứa trẻ đang chạy tới từ xa.
Hiện nay trong Ma cung, ai mà chẳng "tiểu Ma Tôn" đây thực chất là con của Ma Tôn.
Không ai đứa trẻ từ đến, nhưng Ma Tôn thừa nhận, họ thừa nhận.
"Thiếu chủ, gì ở đây?"
Thiên thấy Ma tướng với vẻ mặt chính trực mắt, mắt sáng lên, cuối cùng cũng thấy một khuôn mặt quen thuộc! Nàng nhớ đó còn chắn mặt nàng, đ/ánh với đ/ánh bay!
Nàng mệt , bế , nhưng nhớ cô nương từ chối , nàng suy nghĩ một chút, cúi đầu lật trong hộp thức ăn tìm một miếng bánh.
Bàn tay nhỏ cầm bánh, đưa mặt Ấn Ngạn rung rung, giống như d/ụ d/ỗ một chú cún nhỏ .
"Cho ? Thuộc hạ xin cảm tạ Thiếu chủ ban thưởng!"
Ấn Ngạn quỳ một gối, nhận lấy miếng bánh, trong ánh mắt mong chờ của Thiên, do dự nhét miệng.
Thiên thấy , vui vẻ giẫm lên giày của mà trèo lên .
Để từ chối, nàng chọn cách , mà trực tiếp dùng thức ăn để d/ụ d/ỗ, như một sự trao đổi! Ăn bánh của nàng thì giúp nàng.