73. Ma Tôn 18
 
Đây là một thị trấn nhỏ phàm trần bình thường nhất, nhưng  ai  rằng, Ma Tôn  từng sống ở đây một thời gian.
Khi đó  còn  nhỏ, mẫu  để  thể an  sinh hạ ,  trốn khỏi Ma giới và đến Nhân giới.
Dưới sự truy sát của Ma tộc, họ  chạy trốn khắp nơi,  đó may mắn  trải qua một quãng thời gian yên bình ngắn ngủi ở đây.
 thời gian  trôi qua  lâu, những ngôi nhà mà  quen thuộc ngày xưa   xây dựng , biến thành một tửu lâu.
Giữa trưa, Thiên cùng Hoài Uông ăn cơm  tầng hai của tửu lâu.
 
Chỉ  hai đứa trẻ, nhưng  gọi nhiều món đặc trưng như . Nhìn là   thiếu tiền, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những kẻ  ý đồ .
Một đôi vợ chồng bước lên tầng hai,  thấy hai ,  phụ nữ mắt sáng lên, nhào tới, miệng kêu: "Con trai của ,  tìm thấy các con ! Các con chạy   ,       thấy ,   lo chế/t mất! Mau về nhà với  nào!"
Bà  dang tay  ôm Hoài Uông, còn  đàn ông trông  vẻ thô kệch, thật thà  thì  định ôm Thiên.
Ngay khi hai  sắp đến gần, đột nhiên   c/o g/iật ngã xuống đất, sùi bọt mép.
 
Bất kể hai   là kẻ l/ừa đả/o vì thấy tiền nảy lòng t/ham,  là đồng bọn của một thế lực đen tối nào đó, dám cư/ớp  giữa ban ngày ban mặt ít nhiều cũng  chỗ dựa. Tiếc là tên á/c nh/ân cấp 1  gặp  tên á/c n/hân max cấp.
"Đừng  nữa, ăn ." Hoài Uông  đầu đứa trẻ về phía đồ ăn.
Má Thiên căng phồng, vẫn  xem náo nhiệt.
Hai  sùi bọt mép    phục vụ và chưởng quầy của quán vây quanh. Lại  thêm hai thực khách   từ  đến đang kiểm tra tình hình của họ. Cả tầng hai ồn ào hỗn loạn.
Thiên  ăn  xem náo nhiệt, đôi mắt tròn xoe sáng rực.
"Nếu ăn no  thì ." Hoài Uông .
 
Hắn thờ ơ lau vết dầu  miệng đứa trẻ,  thản nhiên kéo nàng  xuống lầu, băng qua đám đông. Những    hề  , cho đến khi   vô tình  về phía bàn mà họ  , mới phát  tiếng kêu kinh hãi.
"Hai đứa trẻ đó biến mất !"
Đi  phố, Hoài Uông cảm nhận rõ ràng   đang theo dõi họ.
Những kẻ phàm nhân  ý đồ  đó  theo hai "chú cừu non béo múp" đến một con hẻm cụt vắng vẻ. Vừa định xông lên tóm lấy họ, ai ngờ trong hẻm chẳng  bóng  nào, hai đứa trẻ đó  biến mất  dấu vết!
 
Hoài Uông  dùng ma khí đưa Thiên đến một thành phố khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-73-1.html.]
Chỉ khi Thiên kêu đói và buồn ngủ, Hoài Uông mới dừng  ở gần đó tìm nơi ăn uống, nghỉ ngơi. Thời gian còn , họ đều đang  đường  tới một nơi nào đó.
Thỉnh thoảng  trực tiếp dùng ma khí dịch chuyển, nhưng càng gần đến đích, Hoài Uông càng ít dùng ma lực, mà lựa chọn phương t/iện giao thông của phàm nhân hơn. Giống như  điều gì đó  kiêng kỵ.
Di chuyển như , Thiên nhanh chóng  chịu nổi nữa.
 
Trẻ con cần thời gian để vui chơi, nhưng Hoài Uông cho rằng hầu hết các hoạt động của nàng đều là lãng phí thời gian.
Muốn  dạo phố? Không cho phép.
Nhìn thấy một con ch.ó nhỏ bên đường  sờ và chơi với nó? Không cho phép.
Thấy   biểu diễn nghệ thuật  phố  xem náo nhiệt? Không cho phép.
…
 
Nếu   đứa trẻ  ăn  ngủ thì  , Hoài Uông  thể phủ quyết luôn hai việc .
Và  càng  cho phép điều gì, đứa trẻ  càng ồn ào.
"Con   nữa, con cứ ở đây thôi." Thiên   ngưỡng cửa quán trọ, ôm cột bên cạnh .
Nàng   còn sự vui vẻ, mong đợi như khi mới    khỏi Ma cung, cả  đều héo rũ, ngay cả má cũng  còn tròn như .
Thấy sắp đến nơi mà đứa trẻ  gây rắc rối, nổi cơn giận, Hoài Uông cũng bực bội.
 
Nghĩ ,   Ma Tôn nhiều năm như , đ/ộc tôn một , ai  thể khiến  nhẫn nhịn hết   đến  khác, nhượng bộ hết   đến  khác?
Trên đường , đứa nhóc  chẳng thiếu yêu cầu, đòi ăn cái , uống cái ,  thấy thứ gì  thấy bao giờ cũng  xem,  chơi.
Lúc thì    bộ, lúc thì    xe mà  cưỡi la.
Nói  ăn bánh, mua cho   ăn, nhất định   cho l/ừa, cho chó, cho vịt ở ao nước bên đường ăn.
 
Chỉ cần  để ý đến nàng, thoắt cái    chạy trốn  ngõ ngách nào.
Nàng chẳng  ngày nào chịu  yên.
"Con mệt lắm , con   nữa." Thiên ôm cột .
Hoài Uông lạnh lùng: "Không    cho con nghỉ ngơi ở đây một đêm  ?"
"Con mệt lắm." Thiên ôm cột  chịu buông .
Hoài Uông thầm nghĩ cơn lười của nàng  tái phát,   tay gỡ từng ngón tay nàng : "Không   loạn, mau lên xe!"