Thiên ngủ say, đầu  rời khỏi gối rơi xuống chăn nệm, tóc tai thì như chổi xể xòe ,  thể xoắn vặn, hai chân gác lên tường.
Ban đầu, Ma Tôn sẽ  hài lòng với bộ dạng  của nàng,  chỉnh nàng   cho ngay ngắn, nhưng Hoài Uông bây giờ   thể  như  thấy.
 
Hắn vươn tay tóm lấy một nhúm tóc của đứa trẻ bên tay, ngón tay xòe  ấn ấn  đầu nàng.
“Bản Tôn  tin, thật sự   biện pháp nào.”
Vài ngày , Hoài Uông từ biệt Ngộ Tâm đại sư.
 
“Ngươi hiện giờ vẫn    khôi phục,     ư?”
“Thời khắc nguy hiểm nhất  qua, còn  đa tạ Phật tử  che chở trong mấy ngày nay, ân tình , Bản Tôn nhất định sẽ báo đáp.”
 
Ngữ khí của Hoài Uông  đầy khí thế, tiếc  cái hình dáng và khuôn mặt trẻ con   giảm sút đáng kể uy thế và uy nghiêm của .
Trước khi từ biệt, Hoài Uông  hỏi Ngộ Tâm.
“Đại sư là thật sự   cách cứu Thiên,  là   cứu nàng?”
 
Hoài Uông hiểu rõ Phật tử Vô Tâm tu vi thâm bất khả trắc (sâu  lường ). Nếu  đời  còn    thể khiến Hoài Uông cảm thấy đe dọa cực lớn, thì chắc chắn là Phật tử Vô Tâm. Những kẻ tự xưng Tiên Quân ở Tu Tiên giới, Hoài Uông  từng thực sự coi trọng.
 
Nếu  Phật tử Vô Tâm   cách cứu,  tuyệt đối  tin.
Khoảng thời gian ,   Ngộ Tâm và Thiên ở chung, rõ ràng cũng  phần yêu mến nàng, nhưng   vì    nguyện chỉ  một con đường sống.
Ánh mắt bình tĩnh thấu suốt của Ngộ Tâm  về phía đứa trẻ đang cưỡi xe gỗ  gốc cây đàng xa.
 
“Hiện giờ cứu nàng,  chắc  thật sự cứu nàng. Chưa kịp trưởng thành mà ch/ết , là  mệnh của nàng.”
Ánh mắt Hoài Uông sắc lạnh, ngữ khí châm chọc lạnh lùng: “Mệnh? Ta  tin mệnh.”
Ngộ Tâm mỉm : “Không tin mệnh cũng là mệnh của ngươi.”
 
Hoài Uông   gì thêm, bước về phía Thiên  gốc cây.
Hắn kéo Thiên, Thiên thì kéo chiếc xe gỗ, hai  dường như  cãi cọ đôi câu. Đứa trẻ chu môi kéo xe  buông, Hoài Uông cuối cùng vẫn thỏa hiệp, một tay kéo nàng một tay kéo chiếc xe gỗ nhỏ của nàng  xuống núi.
 
Ngộ Tâm   cổng chùa Tây Sơn,  hai đứa trẻ  xa.
Thiên  đầu  vẫy tay với ông, cứ  một đoạn  vẫy một .
Trong mắt Ngộ Tâm, dường như hiện  hình bóng một đứa trẻ khác. Nhỏ hơn, lùn hơn bây giờ, đẩy chiếc xe gỗ nhỏ của  vẫy tay với ông.
 
Đứa trẻ rời xa ông, càng  càng xa.
Ông tu là Luân hồi, là Sinh tử, cũng là Nguyện lực. Khi  thấy đứa trẻ đó, ông   thấy cái c/hết của nàng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-76-2.html.]
Cũng như thế,  thấy sự sống trong tương lai của nàng. editor: bemeobosua. Sinh cơ của nàng  ở nơi , cho nên  giữ , cũng  thể giữ.
Thiên cứ ngoái đầu  Ngộ Tâm   núi, Hoài Uông hừ lạnh: “Ngươi quyến luyến  , đáng tiếc    chẳng  cứu ngươi.”
 
Thiên đột nhiên thở dài, chống nạnh : “Người  hiểu ,  ai  thể cứu con , tất cả đều là âm mưu của tên  xa màu xanh!”
“Tên  xa màu xanh nào?” Hoài Uông hỏi, thấy nàng phồng má quơ nắm đ/ấm loạn xạ   trung,  cạn lời một lúc.
 
“Ngươi đang đ/ánh cái gì?”
“Đ/ánh tên  xa!” Thiên .
Cho dù  đ/ánh trúng cái hệ thống màu xanh đang nhấp nháy , nàng vẫn  đ/ánh mỗi khi  thấy.
 
Hoài Uông: “Kẻ th/ù hạ cổ đ/ộc   ở  mắt, ngươi đ/ánh  khí  hả giận?”
“Thôi ,”  .
Thiên mất vài ngày mới hiểu ý của từ “Thôi ” của  là gì.
 
Là ý  dẫn nàng  đại khai s/át giới.
Ca ca vẫn  khôi phục hình dạng trưởng thành,  dẫn nàng trở về Ma giới, nhưng  về Ma Cung. Hắn chỉ phát  một tín lệnh  nhanh chóng tiến về phía Tây Bắc Ma giới.
 
Địa phận Ma giới rộng lớn, hiện giờ phía Tây và phía Bắc đa phần là tàn binh bại tướng   Hoài Uông đ/ánh bại và  lui về trong trận chiến trở thành Ma Tôn.
Sau khi chúng chạy trốn đến Tây Bắc, trải qua những năm chia rẽ và ẩn , bề ngoài vẫn chịu sự quản lý của Ma Thành, nhưng thực chất  ít kẻ vẫn còn nhớ đến vinh quang ngàn năm , vẫn t/hèm m/uốn sự cường đại của Thiên Ma thuần huyết.
 
Những Ma tộc  thậm chí còn th/ù h/ận và  gi/ết Hoài Uông hơn cả Tu Tiên giới.
Bất kể là việc giả danh Lăng Vũ Tiên Quân và dâng thu/ốc,  việc Kim Hoàng Vương  cái cớ, đều là do một  kẻ ở Tây Bắc Thành giở trò q/uỷ.
 
Trước đây, Hoài Uông một lòng  đột phá hạn chế của Thiên Ma Tế Thư, khiến tu vi  cao hơn, ít phí tâm tư  những kẻ tiểu nhân nhỏ nhen  thất bại t.h.ả.m hại đó.
   ngờ bách túc chi trùng, tử nhi bất cương (sâu trăm chân c/hết mà  cứng, ý chỉ thế lực dù suy tàn vẫn còn sót  sức mạnh).
 
Chính     quá dung túng chúng, khiến chúng hết   đến  khác khiêu khích, mới gây  họa hoạn.
Ma giới Tây Bắc cằn cỗi hoang vu, còn hung hiểm và man rợ hơn những nơi khác.
 
Thành trì lớn nhất  ở khu vực giao giới Tây Bắc là Giao Bắc Thành. Thành chủ Tân Côn thuở  cũng là  Hoài Uông giải cứu khỏi nhà giam Ma Cung, và tự tay cất nhắc.
Đặt  ở Giao Bắc Thành, đương nhiên là ý   giám s/át Tây Bắc, nhưng hiện giờ e rằng   còn đáng tin nữa .
 
Phủ Thành Chủ Giao Bắc Thành, Hoài Uông cũng là  đầu đặt chân tới đây.
Tại nơi cằn cỗi như ,   thể xây dựng nên một cung điện nguy nga lộng lẫy, thậm chí bậc thang cao ngất nâng cung điện lên, cố tình tạo  vài phần bóng dáng của Ma Cung trong Ma Thành.